Chương 8: Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ (8)

Đăng lúc 23:40 13/09/2025 39 4
Chương trước Chương tiếp
Mạc Đông và những người khác thấy tình hình này, có lẽ đã hiểu được tầm quan trọng của chỗ ngồi, cũng không quan tâm đến chuyện khác nữa, vội vàng ngồi vào những chỗ còn trống.

Bàn dài mỗi bên có thể ngồi năm người, Ngân Tô ngay từ đầu đã ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, Khang Mại ngồi đối diện cô, những người kia không dám ngồi sát họ mà cách ra một ghế, tạo thành một ranh giới rõ ràng.

Nhà ăn dần dần có mùi máu tanh, những người đang vật lộn với nhau hoàn toàn là đánh đối phương đến gần chết mới thôi, họ thậm chí còn thấy có người bị mổ bụng ngay tại chỗ.

Cảnh tượng đó…

“Ọe…”

Uông Hiểu Linh là người đầu tiên không chịu nổi cảnh tượng như vậy, dạ dày cuộn lên, cô quay sang một bên nôn khan.

Ngoại trừ Mạc Đông, những người còn lại cũng chẳng khá hơn là bao.

*Rầm*

Có người va vào chiếc bàn trước mặt Ngân Tô, để lại một dấu tay máu trên mặt bàn sạch sẽ, sau đó bị kéo đi tạo thành một vệt máu ngoằn ngoèo.

Ngay khi người đó sắp trượt khỏi bàn, đột nhiên có một bàn tay túm lấy cổ áo anh ta.

Giây tiếp theo, một chiếc nĩa bạc đâm thẳng vào hốc mắt người nọ.

Bàn tay túm cổ áo khẽ buông ra, người kia như một đống bùn nhão trượt xuống đất, không một tiếng động.

Chủ nhân của bàn tay đó thản nhiên lau vết máu trên mặt, liếc nhìn bệnh nhân còn lại đang đứng tại chỗ vì mất mục tiêu, giọng điệu không rõ vui giận: “Đánh nhau thì đánh nhau, để máu bắn lên người khác là thế nào hả.”

Bệnh nhân với khuôn mặt méo mó: “…”

Ngân Tô lau khô vết máu do hai người kia đánh nhau bắn tới, thấy bệnh nhân đó không có phản ứng, cô bèn nhắc nhở: “Lau sạch bàn đi.”

Bệnh nhân: “…”

Có lẽ vì Ngân Tô ra tay quá nhanh gọn, dọa sợ bệnh nhân kia, nên khi nghe thấy lời này, hắn ta theo bản năng tiến lên, dùng tay áo lau sạch vết máu trên bàn.

Ngân Tô hừ một tiếng đầy ẩn ý, rồi lại nói: “Tôi giúp anh một việc lớn như vậy, anh không nói một tiếng cảm ơn à?”

Vẻ mặt bệnh nhân càng thêm méo mó, một lúc lâu sau mới nặn ra được hai chữ: “…Cảm ơn?”

“Không có gì.” Ngân Tô phất tay, ra hiệu hắn có thể đi rồi.

Bệnh nhân nhìn Ngân Tô, rồi lại nhìn đối thủ đã bất động của mình.

Hình như có gì đó không đúng…

Nhưng đối phương đã chết, chỗ ngồi này là của hắn.

Nghĩ đến đây, vẻ méo mó trên mặt bệnh nhân nhanh chóng biến mất, hắn ta vui vẻ ngồi vào chỗ trống vừa có được, gia nhập vào nhóm trò chuyện ở bàn đó.

Mọi người trong lòng run sợ nhìn Ngân Tô.

Cô ta… vừa giết một NPC!!

Chỉ vì bị bắn một giọt máu… mà cô ta đã giết người ta rồi!!

Cô ta thật sự không sợ kích hoạt quy tắc tử vong sao!!

Đột nhiên rất muốn biết, trước khi đêm nay buông xuống, trên người cô ta có thể cộng dồn bao nhiêu hiệu ứng tử vong*.

Khang Mại căng thẳng thần kinh, định bụng sẽ rời khỏi nơi này ngay khi nguy hiểm ập đến.

Thế nhưng xung quanh Ngân Tô vẫn gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra cả.

Đánh nhau trong nhà ăn, có lẽ là được cho phép.

Ít nhất là trong khoảng thời gian những bệnh nhân này động thủ, thì nó được cho phép.

Còn về việc người chơi động thủ có bị dính hiệu ứng gì không, thì phải chờ xem tiếp mới biết được.





Hành động của Ngân Tô khiến những người bạn đồng hành mới của cô càng muốn tránh xa cô hơn, ai nấy nhìn cô với ánh mắt đầy cảnh giác và phòng bị.

Cuộc ẩu đả trong nhà ăn vẫn tiếp diễn, máu thịt văng tung tóe, tiếng la hét thảm thiết không ngừng. Mà những người bên cạnh thảm kịch lại đang vui vẻ cười nói, chỉ cách nhau một lối đi nhỏ mà như hai thế giới khác biệt.

Bên cạnh họ còn ngồi một người bạn đồng hành trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế lại là một kẻ điên có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.

“Hu hu hu… Em muốn về nhà.” Phó Kỳ Kỳ không chịu nổi bầu không khí này, vùi mặt vào lòng bạn trai bắt đầu khóc nức nở.

Tại sao cô lại xui xẻo như vậy…

Cô chỉ đi hẹn hò với bạn trai thôi mà, tại sao lại bị chọn trúng!

Tại sao…

Tại sao lại là cô!!

Phó Kỳ Kỳ càng khóc càng thương tâm, Tưởng Lượng ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi.

Khang Mại rõ ràng rất ghét có người khóc, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, ánh mắt sắc như dao liếc về phía đó, dọa Tưởng Lượng suýt chút nữa phải bịt miệng bạn gái mình lại.





Người khác nghĩ gì, Ngân Tô hoàn toàn không để tâm, cô thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người, đồng thời gọi ra bảng thông tin cá nhân.

Bảng thông tin cá nhân chỉ có mình cô thấy được, người khác không thấy, cũng khá tiện lợi.

Mục kỹ năng thiên phú có thêm một chấm đỏ, nhấp vào thì thấy nội dung có thêm một dòng.

【Giám định vạn vật: Vạn vật trong mắt bạn không gì che giấu được, có lẽ bạn có thể nhìn thấu bản chất của thế giới.】

【Phạm vi hiệu lực: Tất cả phó bản, thế giới thực】

【Điều kiện sử dụng: Mỗi ngày làm một việc thiện (số lần sử dụng mỗi ngày tương đương với số lần làm việc thiện, khi kết thúc phó bản số lần tích lũy sẽ bị xóa)】

【Số lần sử dụng: 2】

Lúc trước ở vườn hoa, cô đã tùy tiện tìm hai bệnh nhân, dùng lời lẽ thân thiện thuyết phục họ hoàn thành việc khiếu nại y tá trưởng.

Lúc đó, số lần làm việc thiện đã cộng cho cô một lần, bây giờ lại thêm một lần nữa…

Ngân Tô bây giờ gần như chắc chắn chữ ‘thiện’ trong ‘làm việc thiện’ này là tương đối, chỉ cần đối với người được giúp đỡ là ‘thiện’, thì đều được tính là làm việc thiện.

Cô thử sử dụng một lần.

Trên đầu Khang Mại ở phía đối diện hiện lên hai chữ.

【Người chơi】

Ngân Tô lướt mắt sang những người khác.

【Người chơi】

【Người chơi】

【Bệnh nhân】

【Bệnh nhân】

【Cái bàn】

【Bức tường】

【Sàn nhà】

【Thi thể】

【Cánh tay đứt lìa】

【Nhãn cầu】

Ngân Tô: “????”

Chỉ có thế thôi á?

Nó thậm chí còn không có lấy một tính từ nào!!

Phạm vi còn có hạn, những vật cách cô quá ba mét đều đồng loạt hiện lên dấu 【?】.

Chưa đầy ba giây, những dòng chữ trước mắt đã biến mất.

“…”

Ha.

Kỹ năng rác rưởi.

Quả nhiên không nên quá kỳ vọng vào cái thể chất xui xẻo này của cô có thể gặp được kỳ ngộ gì.

Ngân Tô bực bội tắt bảng thông tin cá nhân, khoanh tay nhìn chiếc đồng hồ treo tường, sao mãi chưa dọn cơm nữa!!

*Keng*

*Keng*

Tiếng chuông vang lên hai tiếng.

Mười hai giờ đúng.

Toàn bộ nhà ăn im lặng trở lại, những bệnh nhân không cướp được chỗ ngồi như bị tuyên án tử hình, ánh mắt đờ đẫn. Cuối cùng, họ mang theo thân mình đầy máu, lững thững rời khỏi nhà ăn như những bóng ma.

Còn những người đã chết…

Có nhân viên nhà ăn ra kéo thi thể đi, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên sàn.

Sau đó, nhân viên nhà ăn đẩy xe thức ăn từ bên trong ra, chiếc xe đầu tiên là những chiếc khay sạch sẽ, nhân viên lần lượt đặt trước mặt các bệnh nhân.

Chiếc xe thứ hai đặt những thùng lớn, nhân viên đẩy xe múc thức ăn từ thùng lớn vào khay, mỗi người đều có suất ăn giống nhau.

Cơm, sườn kho, gà xào cung bảo, rau xanh xào, canh xương hầm.

Hai món mặn, một món chay, một món canh, khẩu phần rất đầy đặn.

Mùi thơm của thức ăn hòa quyện với mùi máu tanh, tạo ra một cảm giác ngấy đến khó tả, khiến người ta buồn nôn.

Bàn của Ngân Tô và những người khác được phục vụ cuối cùng.

Nhưng không giống với thức ăn của các bệnh nhân khác, đồ ăn của họ vừa được dọn lên, mấy người chơi mới lại thi nhau nôn khan một trận nữa.

“…” Ngân Tô mặt không đổi sắc.

Trên khay bày đầy những ‘món ăn’ tươi sống, máu me đầm đìa.

Không khỏi khiến người ta nghi ngờ đây có thể chính là nguyên liệu được lấy từ những người vừa bị kéo đi.

Thứ duy nhất bình thường là bát canh cá trắng muốt.

Nhân viên nhà ăn múc cơm nở một nụ cười kỳ quái, đôi mắt vằn tia máu nhìn chằm chằm vào họ, kéo dài giọng điệu quái dị: “Đây là bữa trưa được chuẩn bị từ những nguyên liệu tươi ngon nhất dành cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích, mời dùng bữa.”

Nói xong, nhân viên nhà ăn đẩy xe đi.

— Chào mừng đến với địa ngục của ta —

*Buff: Từ này vốn có nghĩa là tăng ích, trong game thường chỉ các loại phép thuật hỗ trợ, thường là thêm vào cho một nhân vật nào đó một loại “phép thuật” hoặc “hiệu quả” có thể tăng cường năng lực bản thân.

(Hết chương này)
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Huyền ! Thu

    Huyền ! Thu

    ùi ui tìm mãi truyện này

    1 tháng trước
  • 101101Mia

    101101Mia

    chương 893 Ốc Đảo (15) đâu shoppp ơi

    1 tháng trước
  • 101101Mia

    101101Mia

    full chưa shop ơi

    2 tháng trước
  • 101101Mia

    101101Mia

    truyện không có nam chính đúng không mấy bà

    2 tháng trước