Chương 1: Hương thơm

Đăng lúc 04:59 17/09/2025 185 26
Chương tiếp
Tháng mười, sinh viên Học viện Kịch nghệ Đại học Lâm đang tất bật chuẩn bị cho chương trình biểu diễn mừng kỷ niệm 100 năm thành lập trường. Nhà trường quy định bắt buộc mỗi lớp đều phải tham gia. Là lớp trưởng lớp múa ba-lê 1, Trầm Hạo Nam phải sắp xếp nhân sự cho buổi biểu diễn, hiện vẫn còn thiếu một nam chính và một nghệ sĩ đệm đàn piano. Trong lúc đang sốt ruột lo lắng, anh ấy chợt nghĩ đến nhân vật nổi bật của trường, Chu Mân.

Chu Mân xuất thân từ gia tộc giàu có bậc nhất thành phố Lâm. Gương mặt góc cạnh lạnh lùng ẩn dưới mái tóc đen tuyền khiến người khác có cảm giác chớ nên đến gần, nhưng lại sở hữu một đôi mắt phượng đẹp hiếm có, dưới mí mắt còn có một nốt ruồi lệ màu nâu sẫm. Ánh mắt khi chăm chú nhìn người khác mang theo vẻ phong lưu lười biếng. Nhờ học múa ba-lê từ nhỏ nên vóc dáng và khí chất của anh cực kì xuất chúng, dù đứng giữa đám đông cũng nổi bật không gì sánh bằng. Vừa mới nhập học năm nhất đã trở thành nam chính được yêu thích nhất trong trường.

Thế nhưng Chu Mân rất hiếm khi tham gia biểu diễn ba-lê, lý do thì không rõ. Có người nói anh chỉ là một cậu ấm được cái mã ngoài, rỗng tuếch bên trong, nếu không thì nhà họ Chu sao lại để anh tùy tiện chọn một chuyên ngành vô dụng như múa ba-lê? Lại có người bảo anh ghét xuất hiện trước công chúng. Lời đồn cứ thế lan rộng, ai cũng nói theo một kiểu, tóm lại, muốn thuyết phục Chu Mân làm nam chính là việc cực kì khó khăn. Trầm Hạo Nam đành phải nhờ bạn thân từ nhỏ của Chu Mân là Trần Châu thay mặt mình đi năn nỉ.

“Không rảnh. Tuần sau ông cụ gọi tôi có việc.” Chu Mân đội mũ, ngồi hút thuốc trong góc tối của ghế sô-pha, dứt khoát từ chối.

Trần Châu mỉm cười, sớm đoán trước được câu trả lời nên nói: “Biết ngay là cậu sẽ không đi mà. Trầm Hạo Nam nào dám đến nhờ cậu chứ. Tiếc ghê, Tần Uyển phải đệm đàn cho người khác rồi.”

Ẩn mình trong bóng tối, dựa vào mép sô-pha, trong đầu Chu Mân vụt qua một bóng dáng yêu kiều, giọng có phần hờ hững: “Là cô gái chơi piano trong buổi ra mắt tân sinh viên đó hả?”

“Đúng vậy, đại mỹ nữ Tần là người mà lớp trưởng đã bỏ ra số tiền lớn để mời làm nghệ sĩ đệm đàn đấy. Cậu không đi cũng tốt, một mình tôi được tận mắt nhìn thấy dung nhan và kỹ nghệ đánh đàn của người đẹp cũng không tệ. Biết đâu qua thời gian tiếp xúc khi luyện múa, tôi lại có thể theo đuổi được cô ấy, khiến cả trường phải ghen tị.” Trần Châu nhớ lại buổi ra mắt tân sinh viên năm ngoái: Tần Uyển trong ánh đèn sân khấu, mái tóc đen dài buông nhẹ, tôn lên gương mặt tinh tế như ngọc, làn da trắng mịn điểm chút phấn nhạt đã đủ khiến người ta ngỡ ngàng. Một người đẹp tài sắc vẹn toàn, những ngón tay thon dài linh hoạt trên phím đàn đen trắng, tiếng đàn thanh tao réo rắt ngân vang. Khoảnh khắc ấy, không một nam sinh nào là không muốn quỳ dưới váy của Tần Uyển.

Chu Mân rít một hơi thuốc, nét mặt âm u lẩm bẩm: “Cậu đúng là buồn nôn thật, thấy con gái là muốn tán.”

“Háo sắc là bản năng đàn ông mà. Tôi sao dám so với cậu, cậu Chu. Cả đám con gái trong trường muốn theo đuổi cậu đến phát cuồng, cậu không thiếu phụ nữ, tất nhiên đâu hiểu nỗi khổ của đám phàm nhân như tôi.”

“Ơ không đúng nha, ngài đây xưa nay có để tâm đến đứa con gái nào đâu, sao hôm nay lại còn nhớ rõ chuyện đại mỹ nữ Tần Uyển biểu diễn trong buổi ra mắt tân sinh viên chứ. Mà chuyện đó cũng từ năm ngoái rồi đấy, cậu vẫn còn nhớ rõ ràng thế này… Không phải cậu có ý với cô ấy rồi đấy chứ, cậu Chu, hửm?” Trần Châu ngồi phịch xuống ghế sofa, dùng vai huých nhẹ Chu Mân.

Chu Mân nhíu mày gạt đi: “Tránh ra một bên, đừng có tọc mạch chuyện của ông đây.”

“Có ý thì có ý chứ sao, thích đại mỹ nữ Tần Uyển đâu có gì mất mặt. Tối nay lớp trưởng với mấy người khác có buổi tập đấy, nghe nói cô ấy cũng sẽ tới. Hay là mình đi xem náo nhiệt một chút, ngắm người đẹp ngoài đời thật thế nào?”

Chu Mân dụi điếu thuốc trong tay, khẽ vẫy tay ra hiệu miễn bàn, nhưng vẫn bị Trần Châu nửa kéo nửa đẩy đưa đến tòa nghệ thuật. Anh vốn không thích chỗ đông người, nên chỉ lười biếng dựa vào tường cạnh cửa phòng tập, lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia. Nhưng tiếc thay, người đẹp vẫn chưa đến. Trong không gian đông đúc ồn ào ấy, chỉ mười phút đã khiến anh thấy bực bội, bèn định rời đi.

Không may, vừa xoay người bước đến cửa thì lại đụng mặt Tần Uyển. Chính anh cũng không rõ bản thân đã để ý đến cô từ khi nào. Chỉ nhớ rằng hôm buổi ra mắt tân sinh viên hôm đó, giữa biển người tấp nập, anh bị Trần Châu lôi đi xem người đẹp khóa mới. Trời hè oi ả, âm thanh hỗn tạp khiến anh thấy cực kì phiền nhiễu. Cho đến khi Tần Uyển bước lên lễ đài, ngay lập tức khiến đám nam sinh phía dưới đồng loạt ngạc nhiên trầm trồ.

Anh hơi nheo mắt nhìn về phía bục phát biểu: cô buộc tóc đuôi ngựa cao, gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn không chút tì vết, mặc đồng phục trắng rộng rãi bình thường nhưng vẫn không thể che đi vóc dáng nổi bật. Đôi môi hồng khẽ mở, giọng nói mềm mại, non nớt mà ngọt tai dẫn dắt cả hội trường cùng đọc lời tuyên thệ nhập học.

Sự xuất hiện của cô giống như một viên kẹo bạc hà mạnh mẽ, xoa dịu cái tâm trạng bức bối, ngột ngạt trong anh lúc ấy.

Ở một trường nghệ thuật như thế, cô đẹp đến mức lấn át cả phần còn lại, như một đóa hoa vương giả đến từ phương Bắc, vừa thanh thuần thoát tục, vừa dịu dàng tao nhã, khí chất đặc biệt và khó quên. Tính cách dường như hơi bướng bỉnh, khiến người khác cảm thấy muốn theo đuổi cũng không dễ gì.

Mặc dù Tần Uyển khiến anh có một phản ứng tâm lý kỳ lạ, nhưng Chu Mân đã quen gặp người đẹp, anh vốn chẳng muốn cũng chẳng thích tốn thời gian theo đuổi hay dỗ dành con gái. Việc đó đối với anh vừa phiền phức vừa mệt mỏi. Chu Mân là kiểu người cực kỳ sợ rắc rối, nên tất cả những người yêu trước đây đều là người chủ động tỏ tình trước. Anh thấy hợp thì thử hẹn hò, không thích nữa thì chia tay.

Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, đôi môi đỏ khẽ mở, làn da trắng sứ như tuyết, mái tóc đen mềm mại khẽ lướt qua ống tay áo anh theo từng bước đi chậm rãi. Trong không khí lan tỏa một mùi hương hoa dìu dịu, ngửi kỹ sẽ thấy lớp hương đầu là hương cam và bạc hà nhè nhẹ, tầng hương giữa và cuối là lan chuông và gỗ đàn hương mơ hồ thoảng qua, dễ chịu mà thanh khiết.

Có lẽ chính vào khoảnh khắc đó, Chu Mân mới nảy sinh ý định muốn theo đuổi cô.

Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại cảnh hai người từng lướt qua nhau, khóe môi anh vẫn sẽ khẽ cong lên. Trong lòng nghĩ đến Tần Uyển, anh lại liên tưởng đến loại nước hoa yêu thích của mình: lớp hương đầu thanh mát lạnh lẽo, lớp hương cuối mỏng nhẹ thoang thoảng, mùi hoa dịu dàng làm người ta ấm lòng, dễ chịu nhưng không dễ lưu lại,khiến người ta muốn giữ lấy, nhưng lại nhanh chóng tan biến...
Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Ngọc HÂN

    Ngọc HÂN

    Truyện rất hay mn nên đọc

    2 tuần trước
  • MK Tran

    MK Tran

    Thích truyện này lắm, cám ơn tác giả nhiều

    2 tuần trước
  • Diệu Tâm Trần

    Diệu Tâm Trần

    Truyện hay, lưu để đọc dần

    3 tuần trước
  • Diệu Tâm Trần

    Diệu Tâm Trần

    Truyện hay lắm tác giả

    3 tuần trước
  • ttmi

    ttmi

    Truyện hấp dẫn lắm ạ

    3 tuần trước
  • Ăn thịt ngon

    Ăn thịt ngon

    +1 truyện vào list của tôi

    3 tuần trước
  • NiNi Ngô Diệc

    NiNi Ngô Diệc

    Đã +1 truyện vào list 😁

    3 tuần trước
  • Ăn thịt ngon

    Ăn thịt ngon

    Ok. Truyện hấp dẫn. Mình sẽ lưu lại để đọc

    4 tuần trước
  • Ăn thịt ngon

    Ăn thịt ngon

    Okii. Mình sec lưu lại để đọc

    4 tuần trước
  • MK Tran

    MK Tran

    Truyện ngắn, dễ đọc, lưu để dành

    1 tháng trước