Chương 7

Đăng lúc 01:50 13/08/2025 46 8
Chương trước Chương tiếp
Cậu ngẩng đầu, vừa định hỏi “Vị Tiểu Giang tiên sinh kia tên là gì”, lại thấy Triệu Châu Chi đã đi gọi vị người sống sót còn đang ngủ kia.


Cậu đành phải đè xuống nghi vấn, nhìn về phía bàn ăn inox trong tay, định ăn cơm trước.


Thức ăn ở đây thật ra không tệ, thậm chí có cơm trắng, đồ ăn là miến hầm dưa chua, đậu que, còn có mấy miếng thịt kho tàu.


Bên cạnh, Phan Trác Dật cũng nhỏ giọng vui mừng: “Lại có thịt, còn tưởng rằng chỉ có dưa chua.”


“Là thịt hộp, hẳn là Trần thiếu tá đem đồ hộp quân dụng chia cho mọi người.” Một người khác vừa ăn vừa buồn bực nói.


Lâm Không Lộc xem nhẹ thịt, chỉ nhìn cơm và đồ ăn, bụng cũng “ùng ục”, nước bọt trong miệng tiết ra, ngoài ý muốn rất muốn ăn.


Cậu cẩn thận gạt thịt sang một bên, gắp một đũa dưa chua, trộn với cơm.


Cơm dính nước canh trong thức ăn, trở nên từng hạt trong suốt, cậu gắp thức ăn lên, cẩn thận đưa đến trong miệng.


Rất nhanh, đôi mắt xinh đẹp phút chốc mở to.


Không nuốt không trôi, cũng không buồn nôn muốn nôn, thậm chí nhịn không được muốn ăn nữa.


Lâm Không Lộc cảm động đến muốn rơi lệ.


Hai tháng rồi, không ai biết hai tháng này cậu sống như thế nào. Ngoại trừ vừa xuyên tới một tuần kia, sau mỗi ngày cậu đều ăn khoai tây củ cải, khoai tây củ cải gần đây còn bị bệnh lạ, ăn liền ói, cả người đều nhanh hư thoát.


Mà hiện tại, hắn rốt cục ăn được ngon miệng đồ ăn, hơn nữa sẽ không nôn, có lẽ còn có thể đã lâu không cảm nhận được ăn no cảm giác.


Cảm ơn thiếu tá Trần, cảm ơn tiểu Giang tiên sinh, bọn họ thật sự là người tốt.


Lâm Không Lộc vội vàng trộn cơm với bún dưa chua, đậu chua, vùi đầu tiếp tục ăn. Cậu ăn rất nhanh, nhưng khắc chế mỗi miếng đều không nhiều, từ phía sau nhìn, giống như mèo con liếm thức ăn, cả khuôn mặt đều nhanh vùi vào bàn ăn, chỉ có thể nhìn thấy đầu cùng đũa hơi động một chút.


Khi ăn đến bảy phần no, cậu thỏa mãn ngẩng đầu, định nghỉ một lát rồi ăn. Dù sao lúc trước đói quá lâu, một lần ăn quá nhiều, sợ nôn. Phải tiến hành từng bước một.


Nhưng nhìn một khối thịt kho tàu chưa động, cậu lại có chút buồn rầu, quay đầu nhìn về phía Triệu Châu Chi cách đó không xa.


sau khi Triệu Châu Chi đánh thức người đang ngủ kia, lại làm việc tốt đến cùng, đi giúp đối phương cũng mua phần cơm.


Người bị đánh thức không nhúc nhích, chỉ đưa tay tiếp nhận bàn ăn, có chút mệt mỏi nói: “Xin lỗi, tôi có thể quá mệt mỏi, hôm nay thật sự buồn ngủ.”


m thanh hắn ta khàn khàn, giống như kéo rách cổ họng, lúc cầm đũa, tay khẽ run hai cái.


Triệu Châu Chi không quá chú ý, tốt giọng nhắc nhở: “Vậy ăn xong rồi ngủ, nếu không đêm nay sẽ đói bụng.”


Ở đây chỉ phục vụ hai bữa ăn một ngày.


Lâm Không Lộc quay đầu lại, thầm nghĩ chú Triệu cũng là người tốt.


Sau đó chờ Triệu Châu Chi trở về, lập tức đem thịt kho tàu đều đẩy vào trong đĩa đối phương.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • THANH KIM

    THANH KIM

    Lưu lại rùi, tui sẽ càyyy

    3 tuần trước
  • ttmi

    ttmi

    Truyện hay lắm, lưu để đọc dần

    3 tuần trước
  • ttmi

    ttmi

    truyện hay lắm ạ, cảm ơn tác giả nhiều

    4 tuần trước
  • ttmi

    ttmi

    Truyện hay lắm ạ, cảm ơn tác giả nhiều

    1 tháng trước
  • MK Tran

    MK Tran

    Để dành đọc dần

    1 tháng trước
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    hay

    1 tháng trước
  • Ngọc HÂN

    Ngọc HÂN

    Hay

    1 tháng trước