Chương 1: Làm người mẫu nội y thì phải cạo lông ở dưới (1)

Đăng lúc 23:07 23/09/2025 759 10
Chương tiếp
Ôn Vân thất thểu đi trên phố, cô muốn tìm một nơi để làm công tạm thời nhưng đều bị từ chối vì trình độ học vấn kém. Nghĩ đến bà ngoại vẫn đang đợi mình ở nhà, lại nghĩ đến chuyện mấy ngày qua, cô càng thêm đau lòng.

“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Một cô gái đâm sầm vào cô, Ôn Vân đỡ lấy cô tôi, nhẹ giọng nói: “Không sao, cẩn thận một chút.”

“Thực xin lỗi, tôi đi vội vàng quá, không nhìn đường.” Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái trước mắt có chiếc cổ dài mảnh khảnh với dáng người lồi lõm đang dịu dàng nhìn mình, ánh mắt cô ta liền sáng lên, cô ta vội vã nắm lấy tay Ôn Vân và nói: “Người đẹp, tôi tên là Hà Như Nguyệt, cô có thể gọi tôi Tiểu Nguyệt, cô tên là gì?”

Không đợi Ôn Vân trả lời, Tiểu Nguyệt tiếp tục nói: “Chúng tôi chuẩn bị quay quảng cáo đồ lót, người mẫu tạm thời có việc bận nên không thể tới, bây giờ tôi phải tìm người gấp, tôi thấy vóc dáng của cô khá ổn, có thể giúp tôi việc này được không.”

Ôn Vân nghi ngờ đây là trò lừa đảo, từ chối nói: “Tôi không làm được đâu, cô nên tìm người khác thì hơn.”

Tiểu Nguyệt vội vàng nói: “Đừng mà, chúng tôi có trả tiền lương, năm nghìn tệ một buổi chiều, hơn nữa còn không lộ mặt trong quảng cáo, chỉ cần phô bày cơ thể thôi, người đẹp, cô hãy giúp tôi đi.”

Năm nghìn tệ, đây gần như là một tháng lương của mình khi làm thợ thêu ở quê! Ôn Vận nghĩ đến việc mình bị từ chối suốt cả ngày nay, không tìm được việc làm, thậm chí không thuê được nhà, cô liền quyết tâm đồng ý: “Vậy tôi có thể thử.”

“Cảm ơn cô! Cô đúng là đẹp người đẹp cả nết.” Tiểu Nguyệt nắm tay Ôn Vân và đi về phía tòa nhà đối diện.

Hà Như Nguyệt vừa khoác lác vừa kéo Ôn Vân đi vào: “Mau nhanh lên! Tôi tìm được một người trên đường, cho cô ấy thay quần áo đi.”

Sài Vọng Đạt thở dài: “Tôi bảo đi mượn tạm một người mẫu từ công ty khác để ứng cứu, sao cô lại nhặt bừa một người trên đường chứ, không được không được, cô mau đi tìm…”

Anh ta ngẩng đầu lên sững sờ, người phụ nữ trước mặt anh ta có làn da trắng, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, quan trọng nhất là cô ấy có dáng người cân đối, ngực to chân dài, tuy trông có vẻ hơi nhút nhát nhưng thừa sức làm người mẫu tạm thời. Anh ta vỗ tay bộp một cái, đi tới trước mặt Ôn Vân và hỏi: “Chào người đẹp, tôilà Sài Vọng Đạt, cô tên là gì?”

“Chào anh, tôi tên Ôn Vân.” Ôn Vân nhìn người đàn ông tóc xoăn trước mặt, nhẹ nhàng đáp.

“Tiểu Nguyệt đã nói với cô rồi nhỉ, chúng tôi đang cần gấp một người mẫu, làm phiền cô giúp chúng tôi.” Sài Vọng Đạt quay lại và nói với Hà Như Nguyệt: “Đưa cô ấy vào trong và thay quần áo.”

Ôn Vân bước vào phòng thay đồ, có người nhét vào trong tay cô một mớ vải, mở ra thì thấy là một bộ nội y ren màu vàng nhạt, chất liệu mỏng thêu tinh xảo. Cô làm nghề thêu thùa ở thị trấn đã nhiều năm, đồ lót của cô đều là kiểu dáng cũ hoặc là do cô tự may, cô chưa bao giờ thấy bộ đồ nào đẹp như vậy.
Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
Facebook của tác giả