Chương 16: Tiểu huyệt chưa được ăn bao giờ à, sao lại nhạy cảm như vậy (2)

Đăng lúc 09:11 24/09/2025 641 10
Chương trước Chương tiếp
"A, đừng mà, lại sắp bắn rồi."

Đầu lưỡi của Kỳ Phó Lễ liên tục vỗ vào hoa huyệt, hai tay giữ hông của người phụ nữ ép cô đưa nơi riêng tư trên người vào miệng mình, vừa vỗ vừa mút nước từ trong lỗ chảy ra, nhiều quá đi mất, mút mãi không hết, chảy đến mức dưới thân toàn là nước. Anh muốn làm cho Ôn Vân sung sướng hơn nữa, sướng đến mức phải bắn nước, mất đi khống chế mới thôi.

Anh cắn nhẹ vào hoa huyệt, một viên nhỏ xíu như thế, chỉ cần trêu đùa một lát là có thể khiến người phụ nữ này sướng muốn chết, anh ma sát nó bằng răng, cảm nhận xúc cảm mềm mại giật nảy giữa hàm răng, thỉnh thoảng lại dùng dầu lưỡi vỗ mạnh vào nó, răng lưỡi kết hợp khiến Ôn Vân sảng khoái đến mức chảy nước mắt sinh lý. Anh hơi dùng sức cắn vào hạt đế trong miệng, cái eo nhỏ của Ôn Vân lập tức ưỡn lên, chỉ thấy một cảm giác chua xót dâng lên ở bụng dưới, dòng suối chảy xiết phun ra từ miệng lỗ, bắn ra ngoài, hắt đầy mặt Kỳ Phó Lễ, cô lại lên cao trào rồi.

Kỳ Phó Lễ còn chẳng thèm lau nước trên mặt, đầu lưỡi dịu dàng liếm vào tiểu huyệt, kéo dài khoái cảm ngất ngây của Ôn Vân, đợi đến khi cuối cùng người phụ nữ cũng không còn run rẩy vì khoái cảm kích thích nữa thì anh mới ngồi dậy, trên gương mặt anh tuấn toàn là nước dịch của Ôn Vân, anh nói: "Tiểu huyệt chưa được ăn bao giờ à, sao lại nhạy cảm như vậy?"

Ôn Vân chỉ thấy mình như vừa chết đi một lần, bắn nước quá nhiều khiến bụng cô đau lâm râm, cô cứ tưởng cuối cùng cũng kết thúc rồi, ngồi thẳng dậy định rời đi, nhưng người đàn ông vẫn chưa chịu tha cho cô, anh lại ôm eo cô để cô ngồi lên người mình: "Chiếc quần lót này còn có điểm bán thứ hai, chính là khả năng chống mài mòn, bây giờ chúng ta sẽ làm thí nghiệm."

Anh vừa nói vừa đâm vật cứng vào tiểu huyệt nằm giữa hai chân người phụ nữ, hoa huyệt vừa bị môi lưỡi liếm láp hầu hạ một hồi đã phản bội chủ nhân của mình từ lâu, hai cánh môi mở ra bao bọn hung khí dưới háng người đàn ông.

"Không muốn nữa." Ôn Vân nói, đừng làm nữa, cũng đừng chụp nữa, cô không cần số tiền này nữa, chỉ mong người đàn ông thả mình rời khỏi đây.

"Muốn chứ." Người đàn ông tàn nhẫn nói, hông bắt đầu ưỡn lên động đậy, hầu hạ cô lâu như vậy rồi, bản thân anh cũng nên nhận được chút thù lao chứ nhỉ?

-----

Máy ảnh: Có ai nhớ đến tôi không?

Quần lót: Tôi còn không biết mình có nhiều điểm bán như vậy.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
Facebook của tác giả