Chương 2: Làm người mẫu nội y thì phải cạo lông ở dưới (2)

Đăng lúc 23:07 23/09/2025 720 10
Chương trước Chương tiếp
“Cảm ơn cô! Cô đúng là đẹp người đẹp cả nết.” Tiểu Nguyệt nắm tay Ôn Vân và đi về phía tòa nhà đối diện.

Hà Như Nguyệt vừa khoác lác vừa kéo Ôn Vân đi vào: “Mau nhanh lên! Tôi tìm được một người trên đường, để cô ấy thay quần áo đi.”

Sài Vọng Đạt thở dài: “Tôi bảo đi mượn tạm một người mẫu từ công ty khác để ứng cứu, sao cô lại nhặt bừa một người trên đường chứ, không được không được, cô mau đi tìm…”

Anh ta ngẩng đầu lên sững sờ, người phụ nữ trước mặt anh ta có làn da trắng, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, quan trọng nhất là cô ấy có dáng người cân đối, ngực to chân dài, tuy trông có vẻ hơi nhút nhát nhưng thừa sức làm người mẫu tạm thời. Anh ta vỗ tay bộp một cái, đi tới trước mặt Ôn Vân và hỏi: “Chào người đẹp, tôilà Sài Vọng Đạt, cô tên là gì?”

“Chào anh, tôi tên Ôn Vân.” Ôn Vân nhìn người đàn ông tóc xoăn trước mặt, nhẹ nhàng đáp.

“Tiểu Nguyệt đã nói với cô rồi nhỉ, chúng tôi đang cần gấp một người mẫu, làm phiền cô giúp chúng tôi.” Sài Vọng Đạt quay lại và nói với Hà Như Nguyệt: “Đưa cô ấy vào trong và thay quần áo.”

Ôn Vân bước vào phòng thay đồ, có người nhét vào trong tay cô một mớ vải, mở ra thì thấy là một bộ nội y ren màu vàng nhạt, chất liệu mỏng thêu tinh xảo. Cô làm nghề thêu thùa ở thị trấn đã nhiều năm, đồ lót của cô đều là kiểu dáng cũ hoặc là do cô tự may, cô chưa bao giờ thấy bộ đồ nào đẹp như vậy.

Cô đang mân mê chất vải trong tay mà cảm thán, Tiêu Vân ở trước mặt liền vỗ đầu một cái: “Ôi trời, quên mất, phải cạo lông!”

“Cạo lông?”

“Đúng vậy, làm người mẫu nội y nhất định phải cạo lông.” Tiêu Nguyệt lấy ra máy cạo lông: “Người đẹp, cô ra nhà vệ sinh bên kia cạo đi, nếu không biết thì tôi dạy cho.”

Ôn Vân đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Bên dưới tôi không có lông.” Từ trước đến nay cô đều không có lông ở dưới, thậm chí lông trên người cũng rất ít. Trong thời kỳ thanh xuân, những cô gái xung quanh cô gặp rắc rối vì đám lông quá nhiều trên cơ thể, còn cô lại chưa từng có.

“Không có sao, thế thì tốt, đỡ phải cạo, cô mau đi vào thay đồ đi, hôm nay ít nhất phải chụp năm bộ đó.” Cô ta vừa nói vừa đẩy Ôn Vân vào phòng thay đồ.

Sau khi Ôn Vân thay xong nội y, kích thước bộ đồ rất hợp với cơ thể cô, cô ngượng ngùng đi ra, Tiểu Nguyệt đẩy cô ngồi lên ghế trang điểm, lấy dụng cụ trang điểm ra nói: “Mặc dù không cần lộ mặt, nhưng tôi vẫn phải trang điểm một chút cho cô, mọi thứ đều phải nhất quán, người đẹp này, cô có làn da rất đẹp, chỉ cần đánh một lớp nền là được, lát nữa ra ngoài chụp ảnh, cô cứ nghe theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia là được, đó là anh Kỳ, anh ấy rất chuyên nghiệp, không cần lo lắng, cô cứ nghe lời anh ấy, anh ấy đảm bảo sẽ chụp đẹp nhất cho cô.”

Một lúc sau, Tiểu Nguyệt trang điểm xong, cuối cùng giúp cô sửa sang lại một lát, lẩm bẩm nói: “Mò được bảo vật rồi, mò được bảo vật rồi.” Cô ta dẫn Ôn Vân đến một căn phòng khác, hét vào mặt người ngồi trên ghế đẩu: “Anh Kỳ! Người đến rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”

Kỳ Phó Lễ ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Tiểu Nguyệt, cô ấy cúi đầu, thu người lại và lấy tay che ngực, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy chiếc áo lót màu vàng tươi cúp ngực hình tam giác tôn lên làn da trắng ngần, bộ ngực đầy đặn như sắp tràn ra khỏi áo ngực, rãnh sâu không cản được dọc theo nội y, hai núm vú thấp thoáng sau lớp ren hoa văn, cặp mông tròn trịa, chiếc quần lót mỏng che đi vùng tam giác lún sâu vào mông khi đi lại. Anh hít một hơi và hắng giọng: “Qua đây bắt đầu chụp thôi.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
Facebook của tác giả