Chương 2

Đăng lúc 09:06 12/06/2025 479 28
Chương trước Chương tiếp
Thời gian trôi qua, phụ mẫu nuôi của đứa bé bị ôm nhầm cũng lần lượt qua đời, chỉ để lại một mình nàng. Bà mụ không đành lòng nên lập tức tìm đến hỏi thăm, từ đó mới hay vị phu nhân kia sau khi mất chồng đã được lão gia nhà họ Tức nạp về phủ làm thiếp.

Thế là bà ta đích thân đưa cô nương kia đến nhận thân.

Lúc đầu, tam di nương vốn không tin vào câu chuyện hoang đường này, nhưng khi nhìn thấy cô nương kia có dung mạo giống hệt mình, dù không làm thêm việc kiểm nghiệm hay tra xét gì thì cũng biết ai mới thật sự là con ruột của mình.

Dẫu trong lòng tam di nương đã tin gần như hoàn toàn nhưng để công bằng, tam di nương vẫn quyết định tiến hành lấy máu nhận thân trước mặt mọi người.

Kết quả đúng như lời bà mụ nói, cô nương đó mới là nữ nhi ruột của bà.

Chia lìa nữ nhi ruột thịt suốt nhiều năm, lòng tam di nương tràn đầy áy náy. Ngay hôm ấy, bà lập tức cầu xin đại phu nhân cho nàng ta nhập gia phả, đổi sang họ Tức và đặt tên là Tức Nhu.

Theo lẽ thường, khi nữ nhi ruột đã trở về, Mạnh Thiền Âm là người bị ôm nhầm năm xưa cũng nên tự giác rời đi.

Nhưng dù sao nàng cũng đã lớn lên ở Tức phủ mười mấy năm, hơn nữa cũng sắp đến tuổi xuất giá, tam di nương cảm thấy không cần tuyệt tình đến vậy. Huống hồ chủ mẫu nhân từ, đối đãi các nhi nữ trong phủ cũng rất công bằng, hơn nữa tứ công tử Tức Trường Ninh lại ra mặt cầu xin cho nàng ở lại, nên mọi chuyện cứ thế bỏ qua.

Tuy nhiên, khi hôn phu của Mạnh Thiền Âm nghe tin, y lập tức tỏ ý không muốn cưới một người không phải tiểu thư thật sự của Tức gia.

Y đã đến Tức phủ vài lần, tuy chưa chính thức đề cập chuyện từ hôn, nhưng địa vị của Mạnh Thiền Âm trong phủ cũng dần trở nên lúng túng.

Những lời bàn tán xì xào nho nhỏ từ đám người hầu hạ nhân ngoài hành lang theo gió len lỏi vào trong đình viện.

Xuân Tâm nghe thấy liền tức giận đến mức buột miệng mắng: "Bọn nha đầu không biết trời cao đất dày này! Thật sự xem quy củ trong phủ như gió thoảng bên tai, lại dám công khai bàn tán chuyện chủ tử!"

Nói xong, nàng ta không khỏi đau lòng cho chủ tử của mình.

Mới sinh ra đã bị ôm nhầm, lại chẳng hay biết gì để rồi bị người khác lặng lẽ đoạt mất thân phận...

Hiện tại chính chủ đã trở lại, chủ tử của nàng ta cũng không phải không muốn rời đi, mà rõ ràng là do trưởng công tử cùng vài vị chủ tử không muốn thả người, ấy vậy mà trong miệng người ngoài lại bị bóp méo thành nàng ấy tham luyến vinh hoa phú quý, cố tình ăn vạ không chịu đi.

Dưới ánh nắng xuân ấm áp dịu nhẹ, vị mỹ nhân thanh tao thoát trần khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, ánh sáng mờ nhạt dịu dàng chiếu xuống dáng người mềm mại lả lướt, tạo nên vầng sáng bao quanh cả người nàng tựa như một tầng mây lững lờ huyền ảo nơi chân trời.

Mạnh Thiền Âm không đáp lời, chỉ yên lặng chìm trong suy nghĩ của mình.

Tức Phù Miểu sắp trở về.

Nàng chưa từng nhìn rõ được người huynh trưởng trên danh nghĩa này, nàng cũng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Hiện tại, ngay cả Tức Trường Ninh cũng dần xa cách với nàng, thế nhưng hắn lại vẫn lui tới đối đãi với nàng như cũ. Hết đưa dạ minh châu trân quý từ Tây Vực rồi lại mang về nào là trầm hương an thần nổi tiếng của Chiêu Dương, các loại váy áo, trang sức, son phấn, mỗi thứ đều vô cùng quý giá, số lượng nhiều đến mức không đếm xuể.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700