Chương 4

Đăng lúc 09:06 12/06/2025 393 28
Chương trước Chương tiếp
Thế nhưng sau khi nghe những lời bàn tán khi nãy, nàng đã chẳng còn tâm trạng để thưởng trà nữa, giờ đây nàng chỉ muốn quay về trong viện nghỉ ngơi.

"Không cần pha nữa, chúng ta về thôi."

Mạnh Thiền Âm vừa dứt lời lập tức xoay người đứng dậy, cùng lúc đó từ hành lang phía trước bỗng truyền đến một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng và đầy xa cách.

Âm thanh quen thuộc khiến bước chân nàng khựng lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía ấy.

Khoảng cách giữa hai bên vốn không xa, chỉ cách một hàng trúc mảnh và một cổng vòm bằng đá, những thị nữ kia đang quay lưng về phía nàng nên không ai phát hiện Thiền cô nương mà họ vừa bàn tán đang đứng ngay tại chỗ này.

Lúc này, nàng vừa nhấc chân định rời đi thì lại vô tình chạm phải ánh mắt của người kia qua bức tường thấp.

Nam nhân ấy có ngũ quan sắc nét, vẻ tuấn lãng nổi bật đến xuất chúng, nhưng mỗi khi ánh mắt lạnh lẽo ấy dừng trên người nào đều khiến người đó không rét mà run.

Hắn không giống với những công tử thế gia ở Dương Châu vốn thường mang dáng vẻ thanh tao nhã nhặn ôn hòa. Dung mạo hắn mang theo nét thâm trầm của dị tộc, thân hình cao lớn như núi sừng sững lại tỏa ra thứ khí chất vừa nguy hiểm vừa lạnh lùng.

Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, lòng bàn tay Mạnh Thiền Âm đã ướt mồ hôi, sống lưng cũng dần lạnh buốt.

Nhưng trong chớp mắt thoáng qua, hắn đã rời ánh nhìn đi, tựa như khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

"Tiểu thư, là trưởng công tử đã trở lại." Xuân Tâm vừa nhận ra liền hạ giọng, nói chuyện mang theo chút hả hê: "Những kẻ lắm miệng kia coi như xui xẻo, lần này bị bắt tại trận chỉ sợ là không thể tha được mà sắp bị bán ra ngoài rồi."

Mạnh Thiền Âm khẽ rũ mắt, gương mặt nhàn nhạt không chút biểu cảm, nàng nhẹ nhàng xoay người rồi bước nhanh rời đi.

Lần thứ hai…

Lần đầu tiên nàng thấy ánh mắt kia của hắn chính là thời điểm Tức Nhu được xác nhận là nữ nhi thân sinh của tam di nương, còn nàng chỉ là đứa bé bị nhận nhầm. Khi đó, nàng đã tận mắt nhìn thấy trong mắt hắn ánh lên một tia kỳ quái.

Không có kinh ngạc cũng chẳng có hoài nghi, thái độ của hắn trầm tĩnh đến mức dường như đã sớm biết tất cả.

Vì vậy sau đêm hôm đó, lúc màn đêm vừa buông xuống, nàng đã nhanh chóng thu dọn hành lý với quyết tâm rời đi ngay lập tức.

Thế nhưng khi vừa bước tới cổng sân, nàng đã thấy hắn lặng lẽ đứng cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh quan sát nàng.

Khi ấy bầu trời đã ngả màu vàng cam của buổi hoàng hôn, ánh chiều tà nhạt nhòa phủ xuống bóng dáng hắn. Nàng không nhìn rõ được ánh mắt ấy, nhưng lại có thể chắc chắn trong đó ẩn chứa một tia ý cười nhàn nhạt.

Thấy nàng xách theo hành lý, hắn dường như cố tình hỏi: "Muội muốn đi đâu?"

Nàng thành thật đáp lại: "Muội muốn rời khỏi phủ."

Hắn không hề ngăn cản, chỉ nhẹ giọng trấn an bảo nàng hãy ở lại.

Nhưng vốn dĩ lý do nàng muốn rời đi không phải hoàn toàn là vì thân phận bị đảo lộn mà hơn thế là bởi vì trên người nàng đã xảy ra một chuyện…

Một chuyện dù cho nàng có là nữ như thân sinh của di nương đi chăng nữa thì cũng không thể tiếp tục ở lại Tức phủ.

Thông thường mỗi lần uống rượu vốn đã dễ gây ra họa, huống hồ rượu nàng uống còn bị trộn lẫn dược vật, nàng lại còn mơ hồ vô tình bước nhầm vào sân viện của hắn.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700