Chương 3

Đăng lúc 09:06 12/06/2025 467 28
Chương trước Chương tiếp
Sự thiên vị nuông chiều trắng trợn và táo bạo trong cách đối xử cũng như hành vi lớn lối ấy khiến nàng cứ thấp thỏm không yên, mỗi ngày đều sống trong lo âu không yên.

Mạnh Thiền Âm khẽ thở dài một hơi, lười nhác gỡ quạt tròn khỏi mặt, gọi: “Xuân Tâm.”

Xuân Tâm thấy thế vội bưng chén trà ấm trên bàn dâng lên: “Cô nương, uống chút trà cho hạ hỏa.”

Mạnh Thiền Âm nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm, vị trà thanh đạm hòa lẫn hương quả khô đặc trưng liền lan tỏa.

Xuân Tâm cẩn thận hỏi: “Cô nương, vừa rồi bọn hạ nhân kia nói năng rất quá quắt, có cần nô tỳ ra ngoài dạy dỗ chúng một phen không?”

Mạnh Thiền Âm khẽ lắc đầu, đối với những kẻ lắm miệng kia nàng chưa từng để vào mắt, điều nàng bận tâm chính là vị "Huynh trưởng" đó, người mà nàng không thể nhìn thấu hiểu rõ.

Ở kiếp trước, nàng đã rất sợ hắn.

Hậu bối trong Tức phủ vô cùng đông đúc, đệ đệ muội muội đều lớn lên bên nhau, nhưng nàng với thân phận vốn là nữ nhi riêng của di nương, từ nhỏ đã định sẵn phải cẩn trọng hơn người.

Vì vậy, tuy rằng e sợ nhưng nàng vẫn dốc hết lòng dạ công sức lấy lòng hắn, cuối cùng cũng đạt được một mối hôn sự tốt đẹp.

Thế nhưng về sau, vì một số lý do, nàng cùng vị trúc mã kia từ hôn, sau đó bị đại phu nhân vội vàng gả đi Thanh Châu.

Chẳng ai ngờ rằng trên đường đến Thanh Châu, nàng gặp phải bão lớn rồi không cẩn thận bị đánh văng khỏi thuyền cưới.

Đến khi mở mắt ra, nàng phát hiện mình đã trọng sinh trở về năm bản thân mới tuổi, đó là năm thứ ba nàng theo di nương tiến vào Tức phủ.

Sau khi trọng sinh, nàng vẫn muốn gả cho trúc mã đời trước và cũng mong nhận được sự quan tâm của vị huynh trưởng có quyền lực lớn nhất trong phủ này, vì thế nàng càng ra sức lấy lòng hắn nhiều hơn.

Thuở nhỏ, hai người vốn có quan hệ thân thiết trước mặt mọi người, thậm chí nàng có thể thoải mái lui tới sân viện của hắn mà không chút e dè.

Lúc ấy, hai huynh muội còn nhỏ nên chẳng ai nghĩ nhiều, về sau khi nàng đã trưởng thành liền tự giác giữ khoảng cách, từ đó rất ít khi bước chân vào sân hắn.

Hắn cũng hiểu muội muội đã lớn nên dần dần không chủ động đến gần nàng, chỉ có đệ đệ Trường Ninh vẫn ỷ vào tuổi nhỏ thỉnh thoảng ghé qua viện nàng ở.

Nhưng đến hôm nay, tình thế lại hoàn toàn đảo ngược.

Trường Ninh ít khi lui tới, còn Tức Phù Miểu lại thường xuyên không mời mà đến.

Ngay cả khi hắn không về phủ, cũng sai người đưa lễ vật tới mặc kệ ngày đêm.

Kiếp trước, cho đến khi chết nàng vẫn không biết bản thân không phải nữ nhi ruột của di nương, nên những gì hắn làm khi ấy đều có thể lý giải.

Nhưng có lẽ vì sự xuất hiện của chuyện tiểu thư trong kiếp này nên đã làm rối loạn quỹ đạo vốn có, từ đêm thứ hai sau khi chân tướng phơi bày rằng nàng bỗng dưng không còn là nữ nhi của di nương thì…

Quan hệ giữa nàng và vị "Huynh trưởng" này cũng trở nên kỳ lạ.

Bên ngoài ai cũng ca ngợi huynh muội tình thâm, nhưng chỉ có nàng cảm nhận được sự thay đổi mơ hồ này, một sự biến chất giữa họ khiến nàng không sao diễn tả thành lời.

Thấy cô nương đã uống xong trà, Xuân Tâm liền nhận lấy chén lanh lẹ đặt sang một bên, rồi quay lại tiếp tục nghiền mịn lá trà để pha cùng với sữa.

Trà pha cùng sữa có vị thanh ngọt, béo thơm, trơn mượt đó chính là thức uống mà Mạnh Thiền Âm yêu thích nhất.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700