Chương 18: “Ngoan như vậy, tốt quá… Giá như cô ấy cũng có thể ngoan như vậy thì tốt rồi.”

Đăng lúc 18:39 14/09/2025 37 7
Chương trước Chương tiếp
Phòng giải phẫu lạnh lẽo như hầm băng. Ánh đèn trắng như một người thẩm phán thầm lặng, soi rõ từng chi tiết, không một bóng tối nào có thể trốn thoát.

Khâu Tử Thành đeo găng tay, cúi đầu chăm chú nhìn thi thể phụ nữ trước mặt. Ánh mắt anh bình tĩnh đến mức vô hồn. Ánh nhìn của anh chậm rãi, chuyên chú, giống như đang đọc một cuốn tiểu thuyết quen thuộc — từng trang một được lật ra, để đọc được nỗi đau đớn cuối cùng, sự giãy giụa và những bí mật chưa được tiết lộ của cô ấy. Anh không vội, thậm chí có thể nói là mang theo một sự kiên nhẫn gần như dịu dàng.

Thi thể lạnh lẽo. Làn da xuất hiện những vết bầm tím do tử thi. Những ngón tay còn sót lại bằng chứng của sự giãy giụa vô ích trước cái chết. Vết rách, vết bầm tím, những mảnh da và sợi vải trong kẽ móng tay, mỗi chi tiết đối với anh đều là một khúc bi ca thầm lặng — chỉ dành riêng cho anh.

Anh đeo khẩu trang, hơi thở khẽ đến mức gần như không cảm nhận được. Tiếng dao phẫu thuật cứa vào da thịt vang lên rõ màng trong căn phòng, như tiếng băng nứt, yếu ớt, trong trẻo, mang theo một cảm giác hủy diệt gần như thần thánh.

Tiếng nói đùa của một nữ đồng nghiệp từ phía sau truyền đến, như một âm thanh từ thế giới khác, không thể phá vỡ sự tĩnh lặng gần như chết chóc ở đây:

“Bác sĩ Khâu, anh có thực sự không nghĩ đến chuyện hẹn hò sao? Các đồng nghiệp nữ trong khoa Pháp y của chúng tôi đều lén lút gọi anh là ‘bạch mã hoàng tử lạnh lùng’ đấy — đẹp trai, khí chất lại dịu dàng, mà lúc nào cũng cười tủm tỉm!”

Một trợ lý khác cũng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, khuôn mặt này của anh đáng lẽ nên đi đóng phim. Vừa cao vừa trắng, khuôn mặt lai. Chỉ cần đứng đó thôi đã là một bức tranh rồi. Anh khiêm tốn quá, phí phạm quá!”

Khâu Tử Thành khẽ cong khóe miệng. Đôi mắt màu xám xanh của anh vẫn dừng lại ở vết hằn gần như không thể nhận ra trên ngực thi thể.

Giọng anh hiền hòa như gió xuân, như đang kể một câu chuyện lãng mạn: “Tôi thích ở cùng với người chết hơn. Họ sẽ không nói, sẽ không nói dối, cũng sẽ không phản bội.”

Mọi người sững sờ. Không khí như bị nhấn nút tạm dừng trong chốc lát.

Ban đầu, họ nghĩ anh chỉ nói đùa cho vui. Nhưng nụ cười đó quá nhạt, như một vết nứt trên mặt băng, để lộ ra sự u ám sâu không thấy đáy. Nó khiến người ta không thể phân biệt được là đùa hay là cảnh báo.

Có người cười gượng để xoa dịu sự ngượng ngùng, nhưng lại thấy cổ họng nghẹn lại, giọng nói mắc kẹt trong họng.

“Anh nói nghe văn vẻ quá đi thôi? Nghe ghê người ghê!” Có người giả vờ thoải mái tiếp lời.

Nhưng tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy có gì đó không ổn — đôi mắt đó không hề có chút hơi ấm nào, giống như đang nhìn một cái xác, hoặc một món đồ có thể bị vứt đi bất cứ lúc nào.

Dưới ánh đèn, bóng của anh bị kéo dài ra, bao phủ dưới chân họ, giống như một lời nguyền thầm lặng đang lan rộng, lặng lẽ tiếp cận.

Không ai biết, từng lời anh nói đều là thật lòng. Anh không nói dối, ít nhất là — không dối với người chết.

Khoảnh khắc anh cúi đầu, đồng tử hơi co lại. Đầu ngón tay anh khựng lại trong không khí. Khi anh nhìn thấy vết sẹo nhỏ đó, vẻ mặt anh xuất hiện một thay đổi tinh tế, một cảm xúc không thuộc về lý trí… sự phấn khích.

Và, một sự quen thuộc và dịu dàng khó hiểu.

Như một ký ức nào đó lặng lẽ được đánh thức. Một mùi hương, một hình dáng, một bóng hình khiến anh trằn trọc vào ban đêm, sống lại trên vết thương đó.

Cô gái đó — Lâm Thư Tri.

Luôn cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng như gió. Cô sẽ đỏ hoe mắt, cẩn thận nói: “Chào bác sĩ Khâu.”

Ánh mắt cô nhìn anh đầy sự e dè, phụ thuộc, và ngoan ngoãn. Đôi mắt đó sạch sẽ như mặt hồ chưa từng gợn sóng, khiến người ta không kìm được muốn ném một viên đá xuống, để xem cô hoảng hốt, để xem cô giãy giụa và lún sâu.

Anh không nên động lòng với cô. Anh biết mình là loại người như thế nào.

Nhưng sự tồn tại của cô, như một con dao phẫu thuật trắng tinh, đâm thủng sự tĩnh lặng đã bao năm trong lòng anh. Cô còn sống, sẽ trốn chạy, sẽ phản kháng, sẽ dùng một nụ cười khiến anh vết thương đầy mình.

Anh tháo găng tay, đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho trợ lý. Động tác của anh cẩn thận, như đang hoàn thành nghi thức cuối cùng cho một buổi lễ hiến tế.

Ánh mắt anh cuối cùng vẫn lặng lẽ dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của thi thể.

“Vết thương này… gần như giống hệt dấu vết trên cổ cô ấy ngày hôm đó.” Anh khẽ lẩm bẩm. Giọng nói đó không phải là đang trò chuyện, mà giống như đang gọi tên con thú đang ngủ sâu trong đáy lòng mình.

Khâu Tử Thành biết, mình chưa bao giờ là một vị cứu thế.

Anh chỉ là một người sống với chiếc mặt nạ tươi cười — dưới vẻ ngoài điềm tĩnh, lý trí và đáng tin cậy, là một linh hồn mục ruỗng.

Anh đến gần người chết không chỉ để điều tra sự thật, mà còn vì cái chết khiến anh cảm thấy yên tâm. Cái chết là tĩnh lặng, có thể kiểm soát, có thể bóc tách từng lớp bí mật. Đó là một sự thân mật đến cùng cực, không có phản bội, không có thay đổi, là sự vĩnh hằng.

Một tình yêu không có sự từ chối.

Lâm Thư Tri xuất hiện đã phá vỡ sự tĩnh lặng đó, thậm chí khiến anh nảy sinh những ý nghĩ hoang đường.

Anh muốn cô. Chỉ cần săn được cô, anh có thể giữ lại trạng thái hoàn hảo nhất của cô. Không thay đổi, không phản bội, không chạy trốn.

Cô sẽ mãi mãi ngoan ngoãn trong thế giới của anh, để anh quan sát, ôm ấp và cất giữ.

Anh sẽ dùng cách tinh vi nhất để “giải phẫu” cô.

Anh sẽ dùng thủy tinh để bảo quản nội tạng cô, dùng kẹp nhổ nhẹ nhàng để vuốt ve xương cốt cô, dùng formaldehyde để bảo vệ những dây thần kinh đã từng run rẩy của cô.

Trái tim cô, liệu còn nhớ anh là ai không? Dây thanh quản cô, liệu có còn nhớ cô đã từng gọi tên anh không?

Đây không phải là tình yêu, là sự ám ảnh bệnh hoạn, là một sự kiểm soát muốn biến linh hồn thành tiêu bản.

Anh khẽ nói, giọng nói dịu dàng đến mức gần như lời thì thầm của tình nhân:

“Ngoan như vậy, tốt quá… Giá như cô ấy cũng có thể ngoan như vậy thì tốt rồi.”

Giọng anh không có một chút thương hại nào. Chỉ có một sự tiếc nuối kỳ lạ và khao khát, như bóng tối đang lơ lửng trong vực sâu, từ từ nuốt chửng tất cả ánh sáng.

Bởi vì Lâm Thư Tri còn sống.

Vẫn sẽ giãy giụa, vẫn sẽ từ chối, vẫn còn có cái “tôi” thuộc về chính cô.

Nhưng không sao cả, anh có rất nhiều thời gian.

Đủ thời gian để cô từ bỏ chống cự, đủ thời gian để cô hoàn toàn lạc lối trong bóng tối.

Anh biết làm thế nào để bóc từng lớp phòng tuyến của cô, biết làm thế nào để dùng sự kiên nhẫn vô tận và những thủ đoạn tàn nhẫn để cô khuất phục.

Khiến ý chí của cô dần sụp đổ, biến thành một sự tồn tại chỉ thuộc về anh.

“Tri Tri của tôi…” Anh lẩm bẩm. Giọng nói đó như một lưỡi dao băng giá, quấn quanh tai cô, khiến người ta nghẹt thở, nhưng lại đầy sự cám dỗ khó cưỡng.

Câu nói đó, giống như một sợi xiềng xích, từ từ quấn lấy, kéo cô từng bước lún sâu vào vực thẳm do anh giăng ra.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    truyện cuốn lắm ạaaa

    1 tuần trước
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    hayy

    1 tháng trước
  • Andu

    Andu

    Trong lúc chờ bộ này, mọi người có thể thử đọc bộ "Khi em khóc trông thật đẹp" của tui edit đã hoàn nhee

    1 tháng trước
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    hay lắm ạ, tác giả cố lênn

    1 tháng trước
  • Andu

    Andu

    Bộ này dài quá bị làm biếng hicc

    1 tháng trước
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    hay quaa

    2 tháng trước
  • Andu

    Andu

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyệnn ạa

    2 tháng trước