Chương 4

Đăng lúc 07:55 06/09/2025 87 7
Chương trước Chương tiếp
Bóng đêm nặng nề, ánh đèn neon của thành phố lấp lánh ngoài cửa sổ kính, giống như một sự cám dỗ ngả ngớn bám trên mặt kính lạnh lẽo.

Trầm Ngự Đình đặt tài liệu trước mặt cô, phong bì da màu đen lạnh lùng, cây bút máy im lìm lướt một vòng, dừng lại trên ngón tay run rẩy của cô.

“Nhìn kỹ rồi hãy ký.”

Lâm Thư Tri cắn môi dưới, tầm mắt lướt qua bìa hợp đồng —

《Hiệp Nghị Thư Thân Mật》.

Không phải là hôn ước, không phải là hợp đồng trợ lý, mà là một bản hiệp ước riêng tư, trần trụi giam cầm cô.

Điều 1: Thời gian ban đêm thuộc về lĩnh vực riêng tư, thân phận là người phục tùng.

Điều 2: Cần tuyệt đối phục tùng bên A, vô điều kiện chấp nhận sự dạy dỗ và trừng phạt.

Điều 3: Cần thiết lập cách xưng hô và vị trí nhân vật rõ ràng — gọi bên A là “Chủ nhân”.

Các ngón tay cô khẽ cuộn lại, như đang nắm lấy một khối sắt thô ráp. Khoảnh khắc ấy, cô muốn phản kháng, muốn chạy trốn, nhưng cũng biết — cô căn bản không có nơi nào để trốn.

Món nợ của bố, những tin nhắn đòi nợ liên tiếp, thực tế về sự sụp đổ tín dụng của cô, tất cả đều đè nặng dưới một bản hợp đồng “nhục nhã” này.

Cô run rẩy cầm bút, viết tên mình xuống.

"Bang" một tiếng, bút rơi xuống bàn, thế giới của cô yên tĩnh trong chốc lát.

Trầm Ngự Đình đưa tay, nắm lấy cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. Lòng bàn tay hắn ấm áp, nhưng lực đạo mạnh mẽ, không hề thương xót.

“Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, em phải sống cùng tôi. Buổi tối về nhà, không được gọi tôi là『 luật sư Trầm 』.”

Hắn cúi người sát lại, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, nhưng như một mệnh lệnh được cấy vào trong đầu cô —

“Hãy gọi tôi là『 chủ nhân 』, hiểu không?”

Lâm Thư Tri theo bản năng rụt người lại, nhưng bị hắn siết chặt không thể nhúc nhích, chỉ có thể sợ hãi gật đầu, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy:

“… Đã biết.”

“Nói ra.”

Cô cắn cắn môi, gần như là trong sự hổ thẹn và sợ hãi mà khẽ mở miệng:

“… Vâng, chủ nhân.”

Trầm Ngự Đình cuối cùng cũng buông tay, như thể đang huấn luyện một con vật nhỏ vừa mới bắt đầu hiểu luật. Hắn cầm lấy bản hợp đồng có chữ ký của cô, hài lòng cất vào túi da, giọng điệu trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Lâm Thư Tri cuộn tròn ở một góc sofa, hai tay ôm đầu gối, vẫn mặc chiếc áo sơ mi và váy ôm của ban ngày, nhưng ánh mắt đã không còn trong veo như xưa.

Trầm Ngự Đình đứng trước quầy rượu, động tác cực chậm rãi xoay ly rượu vang đỏ. Chiếc ly thủy tinh xoay tròn trên ngón tay hắn, rượu trong ly thủy tinh tối màu lắc lư tạo ra từng vòng đỏ thẫm đầy cám dỗ, vô cùng giống với số phận mà cô lúc này không thể thoát khỏi.

“Đi tắm đi. Trong vòng mười phút phải đứng trước cửa phòng ngủ chính, không được mặc quần áo.”

Giọng hắn trầm và vững, không chút ấm áp, như thể đang đưa ra một mệnh lệnh quen thuộc.

Lâm Thư Tri không động đậy.

Ngón tay cô bất lực bấu vào đầu gối, giống như một con thú nhỏ bất lực. Trong mắt cô tràn ngập sự không tin nổi và sợ hãi.

Trầm Ngự Đình từ từ tiến lại gần, chiếc áo sơ mi đen cởi hai cúc, để lộ xương quai xanh trắng lạnh và bờ vai. Hắn cúi người, quỳ một gối trên sofa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng và chuẩn xác siết lấy cằm cô.

“Sẽ không quên điều hai của hợp đồng chứ?”

Môi Lâm Thư Tri run lên, cổ họng như bị nghẹn lại, không thốt nên lời. Cô biết không thể trốn thoát, cũng không có gì để đối kháng. Giống như cô đã từng thấy Trầm Ngự Đình hủy diệt một đối thủ trong văn phòng luật — im lặng, bình tĩnh, chết người.

Cô đứng dậy, từng bước cứng đờ đi về phía phòng tắm.

Mười phút sau, Lâm Thư Tri đứng ở cửa phòng ngủ, mái tóc ướt sũng bám trên vai cổ. Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn mỏng, các ngón chân cuộn lại vì căng thẳng. Cả người cô như trần trụi giữa màn sương, sự xấu hổ và sợ hãi đan xen đến mức cô sắp không thở nổi.

Cửa mở.

Trầm Ngự Đình ngồi ở mép giường, một tay tháo đồng hồ, một tay vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình.

Cô do dự bước tới, chân mềm nhũn đến mức gần như muốn quỵ xuống. Hắn lặng lẽ nhìn cô cúi đầu, bờ vai run rẩy tiến lại gần, tựa như một món đồ chơi đã bị thuần phục đến tận cùng.

“Ngồi xuống. Chân dang ra, tay để ra sau lưng.”

Hốc mắt Lâm Thư Tri nóng lên ngay lập tức, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Cô từng chút một làm theo, mặt gần như vùi vào ngực mình, tai đỏ bừng như bị đốt.

Ngón tay Trầm Ngự Đình dừng lại ở xương quai xanh của cô, lạnh như thép. Hắn lướt xuống dọc theo xương quai xanh, lướt qua mép khăn tắm, giọng nói gần như lơ đãng:

“Hợp đồng không viết đêm nay phải chạm vào em, đúng không?”

Cô dùng sức gật đầu.

“Nhưng cũng không nói là không được chạm vào. Hơn nữa —” giọng hắn hạ xuống, gần như dọ dẫm vào vành tai cô: “Tôi là chủ nhân, đã nói có là có.”

Vừa dứt lời, hắn một tay kéo phăng chiếc khăn, làn da ấm nóng của cô lộ ra trong không khí lạnh. Cô theo bản năng cuộn người lại, nhưng bị một tay hắn ấn xuống.

“Bài học đầu tiên.” Giọng hắn lạnh nhạt, “Thân thể là của tôi, xấu hổ là cảm xúc thừa thãi của em.”

Lâm Thư Tri run rẩy cố xoay đầu, không dám nhìn hắn. Nhưng ánh mắt cô vẫn đâm sầm vào cặp mắt chim ưng của Trầm Ngự Đình, không có sự thương xót, chỉ có đánh giá và chiếm hữu.

Lâm Thư Tri có vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, đầu óc thông minh, nhưng ưu điểm lớn nhất lại là… có một vóc dáng đẹp.

Thân thể cô rất đẹp, trắng trẻo mềm mại, bầu ngực lớn và đầy đặn, không hề chảy xệ. Lòng bàn tay hắn có chút nhỏ nhắn, tinh tế nhưng những nơi cần đầy đặn thì đều đầy đặn.

Hắn cúi đầu hôn lấy đôi môi hồng mềm mại của cô, động tác không hề có chút dịu dàng, như thể đang trừng phạt sự do dự vừa rồi của cô. Họng cô phát ra một tiếng rên rỉ bị kìm nén, bản năng muốn chống cự, nhưng phát hiện cổ tay mình đã bị khóa ra sau lưng.

“Không cần… việc này không… không có trong hợp đồng…”

Giọng cô mang theo tiếng nức nở, nhưng vẫn bị lực siết ở cổ họng hắn chặn lại.

“Em đã là người phục tùng rồi, Lâm Thư Tri, không có tư cách nói『 không cần 』.”

Hắn hôn một đường trượt xuống xương quai xanh cô, cắn một cái. Lực vừa đủ, khiến cô đau đến mức phải hít thở gấp gáp, nhưng cũng không thể thoát ra.

Nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống.

Nhưng hắn không dừng lại.

Tiếp tục tấn công bầu ngực cô, mềm mại lại có độ đàn hồi, hai đầu nhũ hồng nhạt vô cùng mê người. Trầm Ngự Đình như mãnh thú, dùng sức xoa nắn bầu ngực lớn ấy, lại hút lại liếm, hai đầu nhũ nhanh chóng cương lên.

“Ưm…” Lâm Thư Tri vô ý thức phát ra âm thanh thỏa mãn. Trầm Ngự Đình vừa nghịch ngực cô, vừa hỏi: “Đôi ngực dâm đãng này đã có ai nghịch qua chưa?” Trầm Ngự Đình có thói quen sạch sẽ, mọi thứ hắn đều phải là người đầu tiên sử dụng.

“Thưa chủ nhân… chưa có…” Lâm Thư Tri nhịn xuống sợ hãi để trả lời.

“Thế còn cái động dâm đãng này?” Hắn nhìn nơi kín đáo màu hồng phấn chỉ có lác đác vài sợi lông, là dáng vẻ của một thiếu nữ.

“Không có… Tôi là… trinh nữ.” Lâm Thư Tri năm nay vừa tốt nghiệp đại học, mới 23 tuổi mà thôi.

Lâm Thư Tri bị buộc phải trải qua lần “thực thi” đầu tiên của bản 《Hiệp Nghị Thư Thân Mật》. Cô giống như một đóa hoa hồng trắng bị bẻ gãy, từng cánh hoa bị bóc ra từng mảnh, mà cô không có nơi nào để trốn, chỉ có thể vùi sự xấu hổ và đau đớn vào im lặng, từ từ học cách — làm một món đồ chơi ngoan ngoãn.

“Tốt lắm, Tri Tri… Tiếp theo phải hầu hạ chủ nhân thật tốt.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    truyện cuốn lắm ạaaa

    1 tuần trước
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    hayy

    1 tháng trước
  • Andu

    Andu

    Trong lúc chờ bộ này, mọi người có thể thử đọc bộ "Khi em khóc trông thật đẹp" của tui edit đã hoàn nhee

    1 tháng trước
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    hay lắm ạ, tác giả cố lênn

    1 tháng trước
  • Andu

    Andu

    Bộ này dài quá bị làm biếng hicc

    1 tháng trước
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    hay quaa

    2 tháng trước
  • Andu

    Andu

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyệnn ạa

    2 tháng trước