Chương 19: “Biến cô ấy thành tiêu bản đi. Như vậy cô ấy sẽ không thay đổi.”

Đăng lúc 18:42 14/09/2025 47 7
Chương trước Chương tiếp
Trong ký ức thời thơ ấu của Khâu Tử Thành, có một phần vĩnh viễn bị phủ bụi trong tấm kính màu xám.

Đó là một ký ức mơ hồ, méo mó, giống như một tờ giấy bị ngâm nước, màu sắc nhạt nhòa, hình dáng vặn vẹo. Nhưng mùi vị và âm thanh lại vĩnh viễn rõ ràng đến ghê tởm.

Đó là năm anh tám tuổi, vào một buổi chiều giông bão.

Bầu trời như một tấm da bị xé toạc, tiếng sấm nổ vang. Mưa đập vào cửa sổ như có ai đang khóc. Cha ra ngoài dự tiệc. Mẹ nói đau đầu, đang nghỉ ngơi trong phòng. Anh ôm cuốn truyện yêu thích nhất, muốn nhờ bà đọc cho nghe.

Thế rồi, anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ấy.

Cánh cửa ấy, là một vết nứt mà anh không thể nào đóng lại được trong cuộc đời mình.

Anh vĩnh viễn nhớ rõ, không khí sau cánh cửa đó ấm áp, ẩm ướt, pha lẫn mùi mồ hôi và một thứ hương vị ngọt ngấy của rên rỉ.

Chiếc áo ngủ lụa trên người mẹ xộc xệch như một bông hồng bị xé nát, và người đàn ông đang đè lên người bà — không phải cha, mà là em trai ruột của bà.

Em trai ruột của bà, là cậu của anh.

Trên mặt mẹ ửng đỏ, ánh mắt mơ màng. Móng tay bà siết chặt lưng người đàn ông kia. Bà thở dốc, gọi không phải tên chồng, mà là — tên thân mật của em trai bà.

“A Nam… từ từ thôi… lũ trẻ sẽ nghe thấy…”

“Ha… a a…”

“Tử Thành không đến đâu… yên tâm đi…” Người đàn ông cắn một ngụm lên ngực người phụ nữ, mạnh mẽ thao người chị ruột của mình.

Tiếng va chạm cơ thể khiến Khâu Tử Thành một lần nữa cảm thấy ghê tởm.

Từng tiếng rên rỉ đâm vào màng nhĩ anh.

Khoảnh khắc đó, Khâu Tử Thành bé nhỏ không khóc, cũng không kêu. Anh chỉ đứng lặng ở cửa, bất động. Cả người như bị tiếng sấm làm cho đông cứng.

Vài giây sau, anh từ từ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, như đang đóng một cuốn sách cấm mà anh không nên đọc. Sau đó, anh quay người, đi về phòng mình, chui vào tủ quần áo, tự nhốt mình trong bóng tối, không nói một lời.

Đêm hôm đó, anh sốt đến 40 độ. Khi nằm mê man trên giường bệnh, trong giấc mơ chỉ toàn là tiếng thở dốc của mẹ, khuôn mặt ửng hồng ấy, và cặp cánh tay trần trụi đang quấn lấy nhau.

Từ đó trở đi, linh hồn anh xuất hiện một vết nứt dài.

Anh không còn tin tưởng vào “tình thân”, càng không tin vào “luân thường đạo lý”.

Anh không dám hỏi mẹ, không dám nói ra chuyện buổi chiều hôm đó. Nhưng anh lén lút lật album ảnh gia đình, từng bức từng bức đối chiếu ngũ quan của mình với cha. Đôi mắt, sống mũi, đường cong hàm dưới — anh và cha, gần như là bản sao.

Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất bản thân, không phải là sản phẩm của loạn luân.

Nhưng em trai anh — Khâu Tử Uyên, thì khác.

Ngũ quan của đứa trẻ đó có nét của mẹ, có khóe miệng của cậu. Thậm chí anh lén lấy tóc, máu của Khâu Tử Uyên không phù hợp với cha.

Em trai từ nhỏ rất tốt với anh. Giành được kẹo sẽ đưa cho anh trước. Thi không tốt sẽ chủ động nhận tội thay cho anh. Khi bị bắt nạt, nó là người đầu tiên đứng ra bảo vệ anh.

Nhưng mỗi lần Khâu Tử Thành đối diện với em trai, trong lòng anh lại dâng lên một sự chán ghét và xa cách khó tả. Đó không phải là hận thù, cũng không phải ghen tỵ, mà là một cảm giác nhớp nháp, lạnh lẽo, bài xích.

Bởi vì thứ máu dơ bẩn đó cũng chảy trong người nó.

Đó là lời nguyền mà mẹ để lại, là hạt giống của loạn luân, là nguồn gốc của sự mục nát.

Anh càng lớn, càng bị đè nén. Càng bị đè nén, anh càng bắt đầu nảy sinh một khao khát bệnh hoạn đối với những thứ trong sáng, vô tội.

Anh khao khát kiểm soát những thứ sạch sẽ đó, đặt chúng vào tủ kính, cố định, niêm phong lại như một tiêu bản, dùng từng mũi kim ghim lại, không cho chúng chạy trốn, không cho chúng biến chất.

Giống như lớp phấn trên cánh bướm, không thể để gió thổi, cũng không thể để đầu ngón tay chạm vào.

Nếu không, chúng sẽ trở nên dơ bẩn.

Anh chọn trở thành pháp y không chỉ vì sở thích, mà còn vì — người chết, là sự tồn tại duy nhất mà anh có thể kiểm soát hoàn toàn.

Người chết sẽ không nói dối, sẽ không có dục vọng thấp hèn, sẽ không phản bội.

Chỉ khi phẫu thuật, anh mới có thể thực sự thấy được bản chất bên trong của một con người.

Trái tim đó, có mục nát không?

Khí quản đó, có từng run rẩy để nói dối không?

Đôi phổi đó, liệu có hít vào những hơi thở ghê tởm, xấu xa không?

Còn người sống… quá phức tạp.

Anh không thể chịu đựng được sự dối trá ẩn sau những nụ cười giả tạo của họ.

Cho đến khi cô ấy xuất hiện — Lâm Thư Tri.

Cô ấy giống như một tờ giấy trắng.

Đơn thuần, ngoan ngoãn, thậm chí có chút rụt rè.

Giọng cô ấy luôn nhẹ nhàng, nói chuyện thì cẩn thận, như sợ làm kinh động không khí. Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy anh, câu “Chào bác sĩ Khâu” nói ra mang theo chút kính sợ và phụ thuộc.

Ánh mắt cô ấy khiến Khâu Tử Thành nhớ đến thời thơ ấu — người mẹ chưa tan vỡ, chưa biến thành quái vật.

Cô ấy sạch sẽ, trong suốt, thuần khiết đến mức gần như tàn nhẫn.

Cũng chính vì vậy, Khâu Tử Thành mới sợ hãi đến thế.

Anh sợ một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ mặc chiếc áo ngủ lụa, rên rỉ thở dốc với người đàn ông khác.

Sợ đôi mắt cô ấy một ngày nào đó sẽ che kín bởi sự dối trá và dục vọng.

Sợ đôi môi mỉm cười của cô ấy, sẽ nói ra những lời phản bội.

Anh không thể chịu đựng được việc cô ấy “dơ bẩn”.

Vì vậy, anh muốn kiểm soát cô ấy, muốn khóa chặt cô ấy, muốn cố định cô ấy như một thi thể ở một thời điểm nào đó — ngoan ngoãn, sợ hãi, phụ thuộc, chỉ cúi đầu trước anh.

Anh từng tưởng tượng thi thể cô ấy sẽ như thế nào?

Làn da trắng tuyết, tứ chi thon dài, thần kinh run rẩy và khóe mắt ướt át.

Anh sẽ dùng những vết dao đẹp nhất, rạch dọc theo xương sườn cô ấy, nhẹ nhàng thăm dò vào trong — không phải để phá hủy, mà là để chiếm hữu.

Trái tim cô ấy sẽ thuộc về anh. Ngay cả hướng đập của nó cũng sẽ vì anh mà thay đổi.

Đây không phải là tình yêu, đây là sự ám ảnh ký sinh từ bóng tối thời thơ ấu, là con quái vật đã ấp ủ sau cánh cửa kính màu xám kia.

Con quái vật đó thì thầm trong đầu anh…

“Biến cô ấy thành tiêu bản đi. Như vậy cô ấy sẽ không thay đổi.”

Khâu Tử Thành biết, Lâm Thư Tri sớm muộn gì cũng sẽ trở thành “tác phẩm” của anh. Anh không chắc đến lúc đó anh có ra tay hay không.

Cô ấy sẽ thuộc về anh.

Hoàn toàn, hoàn mỹ, không bị vấy bẩn — thuộc về anh.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    truyện cuốn lắm ạaaa

    1 tuần trước
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    hayy

    1 tháng trước
  • Andu

    Andu

    Trong lúc chờ bộ này, mọi người có thể thử đọc bộ "Khi em khóc trông thật đẹp" của tui edit đã hoàn nhee

    1 tháng trước
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    hay lắm ạ, tác giả cố lênn

    1 tháng trước
  • Andu

    Andu

    Bộ này dài quá bị làm biếng hicc

    1 tháng trước
  • Tố Ngọcc

    Tố Ngọcc

    hay quaa

    2 tháng trước
  • Andu

    Andu

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyệnn ạa

    2 tháng trước