Chương 2: Ti Tiện

Đăng lúc 23:17 04/06/2025 348 6
Chương trước Chương tiếp
“Xin lỗi.” Champagne làm ướt áo trước ngực của Nguyệt Quý, tạo ra một mảng màu xuân, người đàn ông nuốt nước bọt.

Anh ta mỉm cười hiểu ý: “Là tôi vô ý đụng phải cô, không biết có cơ hội nào để đền bù không?”

“Dĩ nhiên có.”

Sử dụng dục vọng tình dục để lấp đầy dục vọng tiền bạc, là chuyện thường thấy ở Monte Carlo.

Khi vào phòng khách sạn, hai người không thể chờ đợi thêm nữa mà ôm chầm lấy nhau. Người đàn ông đẩy Nguyệt Quý vào cửa, chỉ trong vài ba động tác đã cởi bỏ quần jean và đồ lót của cô. Không lâu sau, Nguyệt Quý cảm thấy mình bị đâm mạnh vào trong, sự thô bạo của người đàn ông khiến cô nhíu mày một cái.

Sau một lúc chịu đựng tư thế từ phía sau, người đàn ông kéo Nguyệt Quý lên giường. Rèm cửa sổ phòng chưa được kéo lên, ánh trăng kết hợp với ánh sáng đèn neon chiếu vào, phản chiếu lên kính vàng của người đàn ông. Anh ta nửa trên quần áo chỉnh tề, nửa dưới lại hỗn loạn và dâm đãng.

Nguyệt Quý thầm mắng: Mặt người dạ thú.

Hai người quấn lấy nhau suốt cả đêm ở quán bar Đến thời điểm cao trào, người đàn ông thì thầm hỏi: “Tên của em là gì?”

“Rose.” Nguyệt Quý tinh nghịch cắn nhẹ vào cằm người đàn ông.

Anh ta thở dài, bắn ra.

Ngày hôm sau, Nguyệt Quý bị tiếng ồn của dịch vụ phòng đánh thức, cô từ trong chăn bò ra, bên cạnh đã không còn hơi ấm, có vẻ như người đàn ông đã đi từ lâu. Cơ thể cô đau nhức, cô đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa cơ thể toàn mồ hôi nhơn nhớt của mình. Trong gương, Nguyệt Quý thấy trên người cô đầy vết bầm tím, đều là “tác phẩm” của người đàn ông đó.

“Thực là cầm thú mà.”

Trên đường về, cô nhận được tin nhắn của Chu Lễ hỏi cô buổi tối có đi Monte Carlo không. “Không đi.” Nguyệt Quý trả lời. Cô bước đi nhẹ nhàng, đêm qua đã thắng không ít, chỉ nghĩ đến việc sắp sửa mua được chiếc túi mà cô đã nhắm đến từ lâu, thì tâm trạng cô đã vô cùng vui vẻ.

Nguyệt Quý xuất thân từ cô nhi viện. Khi cô mười tám tuổi, đã tiêu hết toàn bộ số tiền tiết kiệm để sang Pháp học thiết kế, nhưng thật tiếc, cô bị một tên xấu xa lừa sạch hết tiền bạc. Cô chỉ còn cách lưu lạc đến Monaco. Chu Lễ là bạn mà cô gặp ở đây, người này với cô đúng là hợp với câu nói vật hợp theo loài.

Nguyệt Quý đứng đầu ngỏ lấy chìa khóa ra, vừa đến cửa thì thấy một vị khách không mời mà đến. Bóng lức của người đàn ông thẳng tắp, Nguyệt Quý dừng lại một chút rồi đi tới: “Anh là ai?”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700