Chương 9: Ti Tiện

Đăng lúc 23:17 04/06/2025 287 6
Chương trước Chương tiếp
Người đang bắt chuyện với Phác Chính Hùng chính là con trai thứ hai của Phác Gia Hách, Phác Chính Hạ. Phác Chính Hạ này rất xuất sắc, trong nhà họ Phác, hắn là người duy nhất trong hàng cha chú tham gia vào quân đội, đến bây giờ đã mang quân hàm thượng tướng trong lực lượng không quân, lại là cánh tay phải đắc lực của bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Vợ của Phác Chính Hạ là Khương Hân, cũng là cô con gái duy nhất của bộ trưởng Bộ Quốc phòng, bình thường hai người đều không ở Bắc Mang Sơn, chỉ thỉnh thoảng mới trở về ở. Nghe nói tình cảm vợ chồng hai người bọn họ rất tốt, đáng tiếc là đến bây giờ họ vẫn chưa có con, cho nên họ đã nhận một đứa con trai nuôi từ chi thứ của nhà họ Khương.
Ánh mắt của Phác Chính Hạ nhìn về phía Nguyệt Quý, Phác Chính Hùng liền giới thiệu: “Nguyệt Quý, đây chính là bác hai của con.”
"Chào bác hai ạ." Nguyệt Quý lễ phép chào hỏi.
Kim Duyệt mỉm cười vỗ vai cô: “Vừa rồi ta còn không có để ý thấy, con ăn mặc như này nhìn thật sự rất giống với em ba nha.”
Vừa đúng lúc Phác Gia Hách từ trên lầu đi xuống, nghe vậy ông liền vui mừng cười một tiếng: “Đúng vậy, quả thật nhìn con bé rất giống với mẹ nó.”
Ông ngồi vào vị trí đầu của chiếc bàn dài, sau đó vẫy tay với Nguyệt Quý: “Nguyệt Quý, đến ngồi bên cạnh ta.”
Nguyệt Quý ngoan ngoãn đến ngồi cạnh ông nói: "Ông ngoại, sinh nhật vui vẻ."
Khương Hân bất thình lình mở miệng nói: “Nhưng mà tính cách ngoan ngoãn này của con bé thật ra cũng không giống với em ba cho lắm.”
Năm đó Phác Gia Hách muốn để Phác Tú Nghiên kết hôn cùng con trai nhà đối tác kinh doanh của mình, nhưng Phác Tú Nghiên không đồng ý, ngược lại bà đã bỏ trốn ra nước ngoài cùng với một chàng trai nghèo, kể từ đó không còn tin tức nào nữa, có thể thấy được tính cách của Phác Tú Nghiên là như thế nào. Sau đó Phác Tú Nghiên mắc bệnh nặng ở nước ngoài, hai vợ chồng cũng lần lượt qua đời, chỉ để lại đứa con gái duy nhất của họ là Trịnh Vũ một mình lang thang ở nước ngoài.
“Ngày trước mẹ cũng thường nói con quá nhát gan.” Nguyệt Quý rũ mắt xuống, lộ ra chút bi thương, “Nếu mẹ còn sống thì tốt quá...”
Phác Gia Hách thở dài một hơi, nhìn cháu gái mình mà đau lòng.
Khương Hân là người rất tinh ý, biết ông vẫn luôn cảm thấy mình nợ Phác Tú Nghiên, bà ta liền kịp thời cho bậc thang xuống: “Bây giờ con đã quay về nhà nhận tổ quy tông rồi, nếu như em ba biết được thì chắc hẳn nhất định sẽ rất vui mừng.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700