Chương 7: Ti Tiện

Đăng lúc 23:17 04/06/2025 271 6
Chương trước Chương tiếp
“Thật giống con gái nhà lành.” Nguyệt Quý nói đùa.
Cô đương nhiên hiểu ý định của Trầm Quân Hàm, cô cháu gái giản dị, tốt bụng đã phải sống ở bên ngoài từ khi còn nhỏ, trải qua biết bao gian khổ, khó khăn, điều này mới có thể khơi dậy lòng thương xót của người lớn trong nhà.
Trầm Quân Hàm dựa vào cạnh cửa, châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lên che khuất khuôn mặt của anh ta: “Đi tắm đi, rồi chọn một bộ váy trong tủ mặc vào.”
"Được, anh rể." Nguyệt Quý nở một nụ cười xinh xắn với anh ta, không hề có chút lo lắng căng thẳng như khi ở dưới lầu.
Nguyệt Quý cởi áo len và quần jean trước mặt anh ta, cô chỉ mặc quần áo lót rồi xoay hai vòng trước gương, như thể đang chiêm ngưỡng thân hình nóng bỏng của mình. Trầm Quân Hàm nhìn thấy trên tấm lưng mịn màng của cô vẫn còn một ít vết bầm tím, ánh mắt anh ta trở nên tối sầm, nhớ tới chuyện hoang đường tối hôm qua.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Trầm Quân Hàm vẫn đang dựa vào cửa, im lặng hút thuốc như cũ.
Điện thoại trong túi rung lên hai lần, Trầm Quân Hàm đưa mắt nhìn màn hình, sau đó đi ra ban công nghe máy: “Tiểu Gia.”
"Quân Hàm, tìm được người rồi sao?" Phác Gia từ đầu dây bên kia hỏi.
Trầm Quân Hàm mơ hồ nghe thấy bên đó có tiếng ăn uống linh đình: “Ừm, đưa về rồi, mọi chuyện vẫn ổn.”
Phác Gia là nữ diễn viên hạng A hot nhất ở Trường Kinh hiện nay, hôm nay cô có một buổi biểu diễn quan trọng ở Las Vegas nên không thể đến dự buổi tiệc sinh nhật lần thứ 80 của Phác Gia Hách được.
"Vậy là được rồi, anh nhớ giúp em chúc mừng sinh nhật ông đấy.” Phác Gia làm nũng nói với Trầm Quân Hàm: “Lịch trình hôm nay dày quá, mệt chết em rồi…”
Trầm Quân Hàm nở một nụ cười cưng chiều, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng nhìn bầu trời đêm: “Ngày mai trở về, anh sẽ bóp chân cho em.”
Đột nhiên, Trầm Quân Hàm bị một người ôm lấy từ sau lưng, anh ta khẽ giật mình, điện thoại suýt chút nữa rơi khỏi lòng bàn tay. Nguyệt Quý không biết đi ra khỏi phòng tắm từ khi nào, cô ôm sát người anh ta từ phía sau.
“Được, nhớ đó, anh đừng có mà lừa em đấy.” Phác Gia không nghe thấy điều gì khác thường cả.
“Ừm, em làm xong việc nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.” Trầm Quân Hàm nói xong thì dập điếu thuốc trên tay rồi cúp điện thoại.
Anh ta xoay người lại định tách Quý Nguyệt ra, nhưng động tác của anh ta chợt dừng lại. Cả người Nguyệt Quý không mảnh vải che thân, trần như nhộng đứng phía sau anh ta, gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình một cái.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700