Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Đăng lúc 17:40 05/09/2025 44 3
Chương tiếp
Trình Niệm Niệm vừa gặp Tống Sầm đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cả hai đều học lớp 11, nhưng khác ban: Tống Sầm ở ban 8, cô ở ban 3. Phòng học cách nhau một tầng, ngày thường chẳng có cơ hội tiếp xúc. Dù không mấy quan tâm đến lời đồn về Tống Sầm, nhưng thi thoảng cô cũng nghe loáng thoáng.

Nghe nói ban 8 mới chuyển đến một cậu học sinh cực kỳ đẹp trai. Con gái theo đuổi anh ấy đông đến mức có thể chạy mười vòng sân thể dục mà vẫn chưa hết. Thậm chí, có chị hoa khôi khối 12 đã tỏ tình với anh, bên ngoài còn đồn rằng có cả phu nhân muốn bao nuôi. Tin đồn nối tiếp tin đồn, khiến Tống Sầm trở thành “nửa người nổi tiếng” trong trường. Học sinh rảnh rỗi hay đem mấy chuyện này ra bàn tán. Những lời thì thầm đó, qua miệng cô bạn thân Tiểu Huyên, dần truyền đến tai Niệm Niệm.

Trường cô là trường tư thục, chỉ cần có tiền là học được. Học sinh trong trường, tám phần là chỉ đi học cho qua ngày, chỉ khoảng hai phần là học để tranh học bổng. Niệm Niệm thuộc nhóm thiểu số này.

Ngày thường ngoài học ra, thú vui duy nhất của cô là nghe Tiểu Huyên kể chuyện trong trường. Mà Tống Sầm lại chiếm một phần lớn trong những câu chuyện đó. Cô tỏ ra thờ ơ nhưng thật ra trong lòng vẫn tò mò: Không biết người đó trông thế nào?

Tên “Tống Sầm” dần dần khắc vào tim cô.

Hôm ấy tan học, Niệm Niệm hiếm hoi đi ăn với Tiểu Huyên ở một quán đồ ăn nhanh gần trường. Đang ăn giữa chừng thì một cậu ngồi mấy bàn cách đó gọi Tiểu Huyên.

Cô theo tiếng nhìn qua, thấy ở bàn ấy có vài học sinh cả nam lẫn nữ. Một cậu tóc đỏ bước đến, vỗ vai Tiểu Huyên một cách thân quen. Họ bắt chuyện ngay lập tức.

Niệm Niệm cũng chẳng thấy khó chịu khi bị bỏ rơi. Tính cách hai người vốn khác nhau: Tiểu Huyên hoạt bát, hướng ngoại, quen biết rộng, gặp người quen trên đường là chuyện bình thường.

“Ê, hai người qua đây ngồi với bọn mình không? Bọn mình đang chơi bài, cùng chơi cho vui!” – cậu tóc đỏ nhiệt tình nói.

“Chơi bài à? Được thôi!” – Tiểu Huyên gật đầu hớn hở, rồi quay sang hỏi Niệm Niệm: “Niệm Niệm, cậu chơi không?”

Niệm Niệm ngập ngừng, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của bạn nên vẫn mỉm cười gật đầu.

Họ sang bàn kia, mấy người liền dịch chỗ để thêm ghế.

Niệm Niệm vừa ngồi xuống đã thấy đối diện là một cậu con trai vô cùng điển trai – mắt đào hoa dài, sống mũi cao, khóe môi hơi cong, đẹp như bước ra từ TV. Cô nhìn đến mức khó dời mắt.

Cậu tóc đỏ giới thiệu từng người, cuối cùng chỉ vào cậu ngồi cạnh mình:

“Đây là Tống Sầm.”

Tim Niệm Niệm chợt hụt một nhịp. Bao lâu nay chỉ nghe tên, giờ mới thấy mặt – hóa ra đây chính là Tống Sầm.

Tin đồn quả không sai: Anh thật sự rất đẹp trai. Nếu cô có tiền, có khi cũng muốn “bao nuôi” người như thế… Nghĩ tới ý nghĩ táo bạo của mình, mặt cô bỗng nóng bừng.

Tiểu Huyên thì tròn mắt, thẳng thắn nói: “Tống Sầm? Mình biết cậu, mọi người nói đúng, cậu đẹp trai thật!”

Cả bàn cười ồ, trêu Tống Sầm là “hot boy” của trường, chỉ dựa vào gương mặt để sống, tính cách thì tệ.

Tống Sầm chỉ cười, không phản bác.

Tiểu Huyên nhanh chóng hòa nhập, còn Niệm Niệm thì ngồi uống nước, im lặng lắng nghe.

Bất ngờ, Tống Sầm quay sang nói chuyện với cô.

Niệm Niệm như bị lạc vào cõi mộng. Trước mắt là đôi bàn tay thon dài, móng tay cắt gọn gàng, sạch sẽ, gõ nhẹ lên mặt bàn.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của cậu.

“Cậu là Niệm Niệm, đúng không?” – Giọng nói dịu dàng vang lên.

Tim cô đập thình thịch. Chỉ là gọi tên thôi, nhưng giọng anh lại đặc biệt ấm áp.

Cô cúi đầu, khẽ gật, nói nhỏ như muỗi: “... Chào cậu.”

Khóe môi Tống Sầm hơi nhếch, ánh mắt như trêu chọc.

“Chào cậu.”

Cô càng cúi thấp hơn, cảm giác ánh mắt anh vẫn đặt trên mình, mặt nóng như sắp bốc cháy.

Tiểu Huyên thấy vậy liền “giải cứu”: “Bạn mình hơi nhút nhát, cậu đừng trêu cô ấy.”

“Tớ chỉ thấy cô ấy không nói gì, muốn hỏi có phải không khỏe không thôi.” – Tống Sầm nhún vai, vẻ vô tội.

Niệm Niệm vội đáp: “Không… không sao, cảm ơn.”

“Vậy thì tốt.” – Anh cười nhẹ, mắt cong như trăng khuyết.

Niệm Niệm như sắp chìm trong nụ cười ấy.

Bọn họ bắt đầu chơi trò “bệnh tim” – vừa gọi số vừa lật bài, nếu trùng thì phải chụp nhanh. Niệm Niệm ít chơi, nên toàn thua, hoặc chậm tay, hoặc chụp nhầm, bị trêu mãi.

Đến một ván, cô vừa đặt tay xuống thì lại đè lên tay của… Tống Sầm. Bàn tay cậu ấm nóng, khớp xương rõ ràng. Cô vội rụt tay lại, mặt đỏ bừng.

Mọi người cười ầm lên: “Niệm Niệm, cậu phản ứng chậm nhất mình từng thấy đấy!”

Cậu tóc đỏ còn hùa theo: “Người thua phải chịu phạt chứ, mới vui!”

Tiểu Huyên bảo vệ bạn: “Niệm Niệm suốt ngày học, sao so với các cậu được. Đừng bắt nạt cô ấy.”

Tống Sầm cũng lên tiếng: “Chỉ là trò chơi thôi, đừng làm khó bạn ấy.”

Họ đổi trò khác, Niệm Niệm tranh thủ nhắc Tiểu Huyên về nhà, nhưng Tống Sầm đã chú ý và gõ nhẹ bàn:

“Cậu về à? Đi cùng nhé?”

Cô hơi ngẩn, rồi gật đầu.

Ra đến cửa, anh mới buông tay, cô thấy trống vắng kỳ lạ.

“Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa về.” – Anh nói.

Cô lắc đầu: “Không cần, tớ…”

Chưa kịp nói hết, Anh đã kéo cô vào lòng. Một chiếc xe đạp lao vụt qua sau lưng.

“Cẩn thận, vừa nãy cậu suýt bị va phải.” – Giọng anh vang lên trên đỉnh đầu.

Niệm Niệm vội lùi lại, mặt đỏ rực: “Cảm… cảm ơn cậu.”

Tống Sầm nhìn thấy và cố ý cúi sát: “Mặt cậu đỏ thế, sao vậy?”

Cô hoảng hốt: “Tớ… tớ đi trước!” – rồi quay người chạy thẳng.

Anh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn ấy, bật cười, hai tay đút túi, bước đi theo hướng ngược lại.
Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Andu

    Andu

    Truyện hoàn rùi nhé ạ, mọi người tranh thủ mua combo giá rẻ nèe

    2 tháng trước
  • nguyễn lan

    nguyễn lan

    hay

    2 tháng trước
  • Huyenbikhongmat

    Huyenbikhongmat

    Truyện mới đầu nhẹ nhàng, sau thì hay nè

    2 tháng trước