Chương 2: Bệnh tương tư

Đăng lúc 17:41 05/09/2025 36 3
Chương trước Chương tiếp
Trình Niệm Niệm có linh cảm rằng mình nên tránh xa Tống Sầm một chút. Cô sợ rằng nếu gặp lại anh, đến hơi thở cũng khó mà điều hòa, trái tim có khi sẽ nhảy ra ngoài mất.

Thế nhưng chưa đến hai ngày, cô đã cảm thấy mình sắp phát điên, chỉ muốn được gặp anh.

Đi học thì không tập trung nổi, sách mở ra cũng chẳng đọc vào, làm việc gì cũng mất hồn. Đến khi sực tỉnh mới phát hiện mình đang viết tên Tống Sầm vào vở. Lúc đó cô biết — mình xong rồi.

Suốt 17 năm sống, đây là lần đầu Trình Niệm Niệm biết yêu.

Dù nhát gan, nhưng cô là người rất nghiêm túc: học hành nghiêm túc, làm việc nghiêm túc, và tất nhiên, yêu thầm cũng nghiêm túc.

Cô đi dạo trong sân trường, lúc nào cũng mong tình cờ gặp Tống Sầm, nhưng lại sợ khi gặp thật thì chẳng nói được câu gì. Dù sao, họ mới chỉ gặp một lần, không biết anh còn nhớ cô hay không.

Hơn nữa, tin đồn về Tống Sầm ngày càng nhiều và kỳ quái, chẳng rõ thật hay chỉ là chuyện bị người khác thêm mắm dặm muối.

Người ta bảo anh trăng hoa, làm một cô gái mang thai rồi mới chuyển trường, giờ vẫn chưa chừa, cùng lúc quen nhiều cô. Nhưng dù bị gọi là tra nam như thế, số con gái theo đuổi anh vẫn nhiều không kể xiết.

Còn nghe nói anh từng qua lại với hoa khôi lớp 12, chỉ là mối quan hệ “bạn trên giường”.

Những chuyện đó, Trình Niệm Niệm không muốn tin, cũng chẳng thể tin — có lẽ là vì cô đã bị tình yêu che mờ mắt.

Trên đời này, lời truyền miệng qua mười người thì đã biến dạng rồi. Trừ khi chính Tống Sầm nói ra, còn không thì cô sẽ không tin.

Tống Sầm là người dịu dàng. Hôm đó, anh còn hỏi cô có phải khó chịu không, rồi mỉm cười thân thiện, muốn đưa cô về nhà.

Nhớ lại hôm ấy, ý muốn gặp anh trong lòng cô càng cháy bỏng.

Có lẽ cô đã mắc bệnh tương tư.

Giờ ăn trưa, Trình Niệm Niệm và Tiểu Huyên đang ăn cùng nhau thì bên ngoài vang lên tiếng gọi. Tiểu Huyên vội chạy ra cửa lớp, nói chuyện với một nam sinh tóc đỏ.

Đó là cậu bạn hôm trước gặp ở cửa hàng đồ ăn nhanh, Trình Niệm Niệm nhớ tên là Thẩm Vi.

Khi Tiểu Huyên quay lại, trên tay cầm một hộp chocolate, bóc ra bẻ một miếng đưa cho cô.

Trình Niệm Niệm cắn một miếng, vị ngọt tan trên đầu lưỡi, mơ hồ hỏi:
— Cậu ấy đưa cho cậu à?

— Không phải, là học muội nào đó tặng cho Tống Sầm. Mấy nam sinh không thích ăn nên Thẩm Vi đưa cho tớ. Với cả hôm qua cậu ta chọc tớ giận, coi như bồi tội. — Tiểu Huyên cười nói.

— Ờ… — Trình Niệm Niệm gật đầu, rồi cẩn thận hỏi — Cậu với Thẩm Vi thân à?

— Thân chứ, bọn tớ cùng khu, quen từ nhỏ.

— Thế… Thẩm Vi có thân với Tống Sầm không?

Lúc này Tiểu Huyên mới thấy có gì đó lạ, nhìn cô dò xét:
— Cũng khá thân. Sao vậy?

Trình Niệm Niệm chột dạ, không biết có nên nói thật hay không.

Tiểu Huyên nheo mắt trêu:
— Này, ngoan như cậu mà cũng có bí mật giấu tớ à?

Trình Niệm Niệm vốn không giỏi giấu diếm, đành cúi đầu kể hết.

Tiểu Huyên tròn mắt, vô thức hét lên:
— Cậu thích Tống Sầm?!

— Suỵt! — Trình Niệm Niệm vội bịt miệng bạn, nhìn quanh may mà giờ ăn trưa ai cũng đang nói chuyện, không ai để ý.

Tiểu Huyên gạt tay cô ra, hạ giọng:
— Cậu điên à? Thích ai cũng được, sao lại là cái tên trăng hoa đó? Không phải tớ đã kể cho cậu nghe bao nhiêu tin đồn rồi sao?

— Tống Sầm không phải người như thế. — Trình Niệm Niệm lí nhí.

— Còn chưa yêu mà đã bênh rồi.

— Chuyện đó cậu cũng chỉ nghe nói, chưa chắc đúng.

— Nhưng có nhiều lời đồn thế thì chắc anh ta cũng không phải loại người ngay thẳng.

Trình Niệm Niệm ôm lấy tay bạn, nũng nịu:
— Tiểu Huyên, giúp tớ đi mà.

— Không giúp. — Tiểu Huyên dứt khoát.

Trình Niệm Niệm cắn môi, buông tay ra, bướng bỉnh:
— Không giúp thì tớ tự đi tìm anh ấy.

Tiểu Huyên thở dài, đành chịu thua:
— Thôi được rồi, chịu cậu luôn.

Niệm Niệm lập tức cười rạng rỡ:
— Cảm ơn Tiểu Huyên.

Sau đó, Tiểu Huyên nghe Thẩm Vi kể lại thì phần lớn tin đồn đều là bịa đặt.

Chuyện làm con gái mang thai hay được phụ nữ bao nuôi hoàn toàn là vô căn cứ. Tống Sầm chuyển trường là vì lý do gia đình. Bố mẹ anh làm kinh doanh nhiều năm, gia cảnh giàu có, không cần dựa vào ai.

Anh có một chị gái hơn nhiều tuổi, đã lấy chồng. Lần trước chị lái xe đến đón anh đi ăn, chắc bị học sinh trong trường thấy rồi đồn linh tinh.

Nghe vậy, Trình Niệm Niệm mừng như mở cờ trong bụng, còn khoe với Tiểu Huyên rằng mắt mình nhìn người không sai.

Tiểu Huyên chỉ trừng cô một cái, bảo im lặng nghe nốt.

Vẫn có vài lời đồn chưa chắc là sai, Thẩm Vi cũng không rõ hết, nhưng Tiểu Huyên vẫn cẩn thận cảnh báo:
— Niệm Niệm, đừng thích Tống Sầm. Anh ta không thật lòng đâu. Ai thích anh ta là khổ, cuối cùng chỉ biết khóc. Tớ không muốn cậu bị tổn thương.

Về nhà, Trình Niệm Niệm suy nghĩ cả đêm. Nghe đủ chuyện tốt xấu về Tống Sầm, nhưng cô không muốn chỉ biết về anh qua miệng người khác. Cô muốn tự mình tìm hiểu, dù có thể sẽ bị thương.

Sáng hôm sau, cô kéo Tiểu Huyên ra ngoài lớp, ánh mắt kiên định:
— Tớ thích Tống Sầm. Rất thích, rất thích.

Cô không sợ đau lòng, chỉ sợ trong tim mình mãi thiếu một mảnh. Và mảnh đó… chỉ có Tống Sầm mới lấp đầy được.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Andu

    Andu

    Truyện hoàn rùi nhé ạ, mọi người tranh thủ mua combo giá rẻ nèe

    2 tháng trước
  • nguyễn lan

    nguyễn lan

    hay

    2 tháng trước
  • Huyenbikhongmat

    Huyenbikhongmat

    Truyện mới đầu nhẹ nhàng, sau thì hay nè

    2 tháng trước