Chương 11: Qua đêm

Đăng lúc 19:53 18/09/2025 47 3
Chương trước Chương tiếp
Họ vừa mới hẹn hò đã ngọt ngào đến mức khiến mọi người ghen tị. Khi tan học họ dính lấy nhau, đến giờ ăn trưa, Trình Niệm Niệm lại mang hộp cơm đến lớp của Tống Sầm để ăn cùng anh. Việc đó khiến những người bạn quen biết trêu chọc, cười cô đã nỗ lực bấy lâu cuối cùng cũng có được Tống Sầm.

Trình Niệm Niệm da mặt mỏng, chỉ muốn chui xuống đất. Tống Sầm đứng bên cạnh cũng cười, còn cố tình nói một câu: “Các cậu đừng bắt nạt bạn gái tôi.” Càng khiến các bạn học trêu chọc nhiều hơn.

Mặt cô nóng đến mức dường như trên đầu muốn bốc khói.

Sau khi tan học, họ dính chặt lấy nhau, tay trong tay, mười ngón đan khít. Hôm nay là Tống Sầm đưa cô về nhà, ngày mai lại đổi lại Trình Niệm Niệm đưa Tống Sầm. Đó là chút tình thú nhỏ giữa những người yêu nhau.

Có khi họ còn cố tình đi đường vòng để kéo dài khoảng thời gian chỉ có hai người.

Có lần họ đi trên con phố trong thành phố, có một tiệm đồ uống đang tổ chức chương trình mua một tặng một dành cho các cặp đôi. Tống Sầm nắm tay cô đến xếp hàng. Để chứng minh quan hệ của họ, ngay dưới ánh mắt ngưỡng mộ của cô nhân viên, anh hôn lên má cô một cái.

Sau đó, Tống Sầm vui vẻ, một tay nắm tay cô, một tay cầm trà sữa, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.

Tống Sầm cứ như một người yêu dịu dàng và chu đáo, tình cảm và hoàn hảo. Nhưng điều Trình Niệm Niệm không biết là, Tống Sầm chỉ là một diễn viên có kỹ thuật diễn xuất tinh vi.

Tống Sầm luôn vô tình làm ra những hành động khiến tim cô đập loạn xạ.

Gió thổi rối tóc cô, anh liền dịu dàng sửa sang lại, đầu ngón tay như có như không chạm vào mặt cô. Anh còn lợi dụng lúc cô không để ý, cúi xuống lén uống cốc nước của cô, rồi như thể đã đạt được mục đích, liếm môi và cười tủm tỉm nói: “Ngọt thật.”

Cô ngây người nhìn nụ cười của Tống Sầm, cảm giác như đang sống trong mơ.

Trình Niệm Niệm chưa từng cảm thấy hạnh phúc đến thế.

Nhưng cô bạn thân Tiểu Huyên lại không đồng tình chút nào. Ngay ngày hôm sau khi họ hẹn hò, cô ấy đã thẳng thừng nói với Trình Niệm Niệm rằng cô chắc chắn sẽ bị đá trong vòng ba tháng.

Trình Niệm Niệm đang đắm chìm trong bong bóng màu hồng của tình yêu, cô gái vốn hiền lành này đã giận dỗi với Tiểu Huyên cả một ngày.

Ngày Trình Niệm Niệm tỏ tình với Tống Sầm, Tiểu Huyên có việc nhà đột xuất nên không đi hát cùng họ. Sau này nghe Thẩm Vi kể lại, cô ấy tức muốn nổ tung, lập tức chạy đến khuyên bảo Trình Niệm Niệm.

“Tống Sầm đột nhiên đối xử lạnh nhạt với cậu, rồi lại đột nhiên đồng ý hẹn hò. Niệm Niệm, cậu không thấy kỳ lạ sao?” Ánh mắt Tiểu Huyên tràn đầy vẻ không thể tin được.

Trình Niệm Niệm có chút chột dạ, không tìm được lời nào để phản bác.

Thật ra cô vẫn không hiểu Tống Sầm ngày đó rốt cuộc tức giận chuyện gì. Đây là lần đầu cô yêu, đối tượng lại là Tống Sầm mà cô ngày đêm nhung nhớ. Cảm xúc vui sướng khiến cô choáng váng, cả người lâng lâng, đương nhiên cũng quên mất chuyện đó.

Nếu lại chạy đến hỏi Tống Sầm, cô lại sợ chọc anh không vui, dù sao đây cũng không phải chuyện to tát gì.

Cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng, Tống Sầm đã đồng ý hẹn hò, có nghĩa là anh thích cô. Đối với cô, chỉ như vậy là đủ rồi, những chuyện khác không quan trọng.

“Anh ta là đàn ông kiểu gì vậy, còn để một cô gái phải tỏ tình trước mặt bao nhiêu người? Tớ không tin anh ta thực sự thích cậu.”

Tiểu Huyên khinh thường ra mặt, giọng quả quyết nói: “Niệm Niệm, anh ta đang đùa giỡn với cậu đấy.”

Trình Niệm Niệm giống như một con rùa đen trốn trong mai, an phận với hiện tại. Cô không nghe, cũng không nhìn, chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

“Kể cả thế cũng không sao, tớ thích anh ấy là được rồi.” Cô cố chấp nói, lén liếc nhìn bạn thân một cái, rồi lại nhỏ giọng phản bác: “Hơn nữa Tống Sầm sẽ không làm như vậy đâu.”

Bạn thân cô cảm thấy Trình Niệm Niệm đã hết cách cứu chữa, cái đầu đó chỉ chứa một mình Tống Sầm, nói gì cũng vô ích. Cô ấy phải đợi đến khi Trình Niệm Niệm thật sự đau khổ, mới có thể tỉnh táo lại.

Sau một tuần hẹn hò, hôm đó Trình Niệm Niệm đưa Tống Sầm về nhà. Đứng trước cửa, cô lưu luyến nắm tay anh, không muốn buông ra. Đoạn đường từ trường về nhà thật sự quá ngắn, ban ngày đều phải đi học, căn bản không có nhiều thời gian ở bên nhau.

Tống Sầm sao lại không biết tâm tư của cô gái nhỏ này. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, ngửi thấy mùi hương tươi mát đặc trưng của cô, như mùi dầu gội, ngọt ngào. Khác hẳn với mùi nước hoa nồng nặc của những cô gái trước đây của anh. Cánh tay anh siết chặt hơn, thì thầm bên tai cô: “Niệm Niệm, có muốn vào nhà ngồi một lát không?”

Trình Niệm Niệm biết bố mẹ anh gần đây đi công tác nước ngoài, hiện tại trong nhà không có ai. Cô vừa rung động lại vừa do dự, cảm thấy con gái có lẽ nên giữ kẽ một chút.

Anh lại làm nũng với cô, giọng nói đáng thương: “Anh ở nhà một mình chán lắm, em vào chơi với anh nhé.”

Trình Niệm Niệm vĩnh viễn không thể chống lại Tống Sầm, cô đỏ mặt gật đầu.

Vào nhà, Tống Sầm dẫn cô đi qua phòng khách, đi thẳng vào phòng mình. Anh bật đèn, bảo cô ngồi xuống mép giường.

“Anh đi rót cho em một cốc nước trái cây.” Tống Sầm cười hiền lành, nói xong liền ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Trình Niệm Niệm tò mò nhìn ngang nhìn dọc, đây là lần đầu tiên cô vào phòng của một bạn nam, không khỏi cảm thấy mới lạ. Cô cứ nghĩ con trai sẽ bày đồ đạc lộn xộn, nhưng phòng ngủ của Tống Sầm lại đơn giản và sạch sẽ, chỉ có một chiếc giường lớn, tủ quần áo và bàn học. Sách vở đều được xếp gọn gàng trong tủ, không có đồ trang trí nào.

Tống Sầm đi đến nhà bếp, lấy nước trái cây từ tủ lạnh rót vào cốc. Anh liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, rồi lại lấy rượu trắng trong tủ ra, thêm vào cốc của cô. Anh khẽ lắc chiếc cốc thủy tinh, vẻ mặt bình tĩnh bưng vào phòng.

Trình Niệm Niệm đang nhìn khắp nơi, vừa thấy Tống Sầm bước vào liền nở một nụ cười tươi.

“Đang nhìn gì vậy?”

Cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ là xem phòng của anh thế nào thôi.”

Tống Sầm đưa cốc nước cho cô. Cô nhận lấy và uống một ngụm nhỏ, ngọt lịm.

“Ngon không?”

“Vâng.” Cô gật đầu, lại uống thêm một ngụm.

Anh cười nhạt: “Vậy thì em uống nhiều vào nhé. Lần sau anh sẽ mua thêm vài chai để trong tủ lạnh, lần sau em đến cũng có mà uống.”

Trình Niệm Niệm thích đồ ngọt, không bao lâu đã uống cạn. Anh đặt chiếc cốc rỗng sang một bên, ngồi cạnh cô, ôm eo cô một cách thân mật và ngửi hương tóc cô.

Gương mặt nhỏ của cô hơi nóng lên, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh như một con thú nhỏ. Hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang cô.

Sau khi hẹn hò, Trình Niệm Niệm mới phát hiện Tống Sầm thật sự rất thích dính người, đặc biệt thích có những tiếp xúc thân mật. Dù không phản cảm, thậm chí còn rất ngại ngùng, nhưng ngay cả khi đã là người yêu, tim cô vẫn đập loạn xạ, như muốn nhảy ra ngoài.

Bàn tay lớn của Tống Sầm cách lớp đồng phục mỏng manh, vuốt ve vòng eo thon gọn của cô, tâm trí xao động. Anh ôm cô và nhỏ giọng dụ dỗ: “Niệm Niệm, đêm nay ngủ lại nhà anh được không?”

Cô sững sờ: “Tại sao?”

“Có gì mà tại sao, chúng ta không phải đang hẹn hò sao? Ngủ lại nhà bạn trai mà cũng cần lý do à?” Anh nói một cách hiển nhiên.

Họ đang hẹn hò, anh là bạn trai của cô. Những lời này khiến lòng cô nở hoa, nhưng vẫn còn do dự, nhỏ giọng hỏi: “Như vậy có nhanh quá không?”

“Quá nhanh cái gì?”

“… Chính là, chuyện đó… với lại chúng ta còn chưa thành niên.” Cô nói đứt quãng, mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu.

Anh hơi sững lại, khẽ cười thành tiếng, trông vô hại: “Anh có nói là làm chuyện đó đâu, hay là em muốn làm?”

Trình Niệm Niệm mới biết mình đã nghĩ xa, càng muốn tìm một cái hố chui xuống.

Tống Sầm ác ý trêu chọc: “Ồ, bình thường thấy em ngoan lắm, hóa ra trong đầu toàn nghĩ chuyện này.”

“Đừng cười nữa.” Cô xấu hổ dùng tay che mặt, tai cũng đỏ bừng.

Anh gỡ tay cô ra, hôn lên má cô, mắt cong cong: “Vậy em đồng ý nhé?”

Trình Niệm Niệm mềm lòng, không thể từ chối Tống Sầm. Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn do dự: “Nhưng mẹ em…”

“Em nói với mẹ là ngủ lại nhà bạn, mai là cuối tuần rồi mà? Hơn nữa mới thi xong mà.” Tống Sầm chu đáo giúp cô nghĩ sẵn lý do.

“Nhưng em không mang quần áo.”

“Không sao, em mặc đồ của anh là được.”

“Nhưng…” Ánh mắt cô mơ hồ, nội tâm vẫn còn giằng co vô ích.

Tống Sầm trực tiếp ngắt lời cô, cố ý giả vờ tủi thân: “Đừng nhưng nữa, Niệm Niệm, chẳng lẽ em không muốn ở bên cạnh anh à?”

“Muốn.” Lần này cô trả lời rất nhanh.

Tống Sầm hài lòng cười, như một phần thưởng, anh nắn bóp má cô: “Cô bé ngoan.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Andu

    Andu

    Truyện hoàn rùi nhé ạ, mọi người tranh thủ mua combo giá rẻ nèe

    2 tháng trước
  • nguyễn lan

    nguyễn lan

    hay

    2 tháng trước
  • Huyenbikhongmat

    Huyenbikhongmat

    Truyện mới đầu nhẹ nhàng, sau thì hay nè

    2 tháng trước