Chương 4

Đăng lúc 18:36 08/09/2025 44 3
Chương trước Chương tiếp
Không hiểu vì sao, từ khi Trình Niệm Niệm và Tống Sầm quen thân hơn, chuyện tình cờ gặp nhau trong khuôn viên trường rộng lớn này dường như trở thành việc hết sức bình thường.

Hôm đó, Trình Niệm Niệm cùng Tiểu Huyên đi học thể dục. Vừa đến sân, họ tình cờ bắt gặp Tống Sầm và Thẩm Vi đang từ sân bóng trở về sau trận đấu. Trên trán Tống Sầm, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, tay cầm một chai nước nho.

Người đầu tiên trông thấy họ là Thẩm Vi, mái tóc đỏ rực rỡ nổi bật dưới nắng. Cậu ta vẫy tay chào, rồi lập tức cãi nhau với Tiểu Huyên — đôi oan gia này hễ gặp là gây chuyện.

Trình Niệm Niệm len lén liếc Tống Sầm một cái, tưởng như không ai biết, liền vòng lại gần anh. Nâng gương mặt tròn nhỏ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cô nói:

— Tống Sầm, cậu vừa chơi bóng à?

Anh khẽ cúi mắt liếc cô, yết hầu chuyển động, đáp gọn:

— Ừ.

Giọng cô tràn đầy khen ngợi:

— Tôi thật muốn xem cậu chơi. Chắc chắn cậu đánh rất hay. Tôi thì chẳng biết chơi bóng đâu.

Anh khẽ cười:

— Lần sau tôi dạy cậu.

— Thật không? — Mắt cô sáng rỡ, rồi ngốc nghếch nở nụ cười. — Tống Sầm, cậu tốt thật đấy.

Anh không nói thêm. Dưới cái nắng gay gắt, ánh mặt trời rọi thẳng lên người khiến anh khó chịu, cả người như tỏa ra hơi nóng.

Còn Trình Niệm Niệm lại thấy dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của anh lúc này thật mới lạ, khác hẳn vẻ sạch sẽ, nho nhã thường ngày. Nhưng vẫn rất đẹp. Không hiểu sao, bất kể anh làm gì cũng đều thu hút cô, khiến cô như mất hồn.

Cô chợt chú ý thấy anh đang vặn nắp chai nước nho. Cô lén ghi nhớ: thì ra Tống Sầm cũng thích uống nước trái cây. Lần sau, ngoài hồng trà, mình sẽ tặng thêm vài loại khác để anh đổi vị, chứ uống mãi hồng trà cũng ngán.

Nào ngờ, Tống Sầm lại vặn nắp chai lại, rồi nhét vào tay cô. Trình Niệm Niệm ngơ ngác.

— Cho cậu. Nhìn cậu như đang rất muốn uống. — Anh nói nhạt.

Tiếng chuông vang lên, Tống Sầm và Thẩm Vi ung dung quay về lớp, chẳng vội vàng gì.

Trình Niệm Niệm ôm chai nước nho trong lòng, nở nụ cười hạnh phúc như vừa nhận được báu vật quý giá. Đây là lần đầu tiên Tống Sầm tặng cô thứ gì, dù chỉ là một chai nước dễ dàng mua được, thậm chí có thể anh không muốn uống mới cho cô.

Nhưng cô vẫn thấy mãn nguyện.

Tiểu Huyên đến gần, vừa nhìn dáng vẻ cô đã hiểu ngay:

— Anh ấy cho cậu à?

— Ừ! — Cô gật đầu lia lịa.

Tiểu Huyên bật cười chế nhạo:

— Một chai nước nho không biết cậu đã phải đổi bằng bao nhiêu chai hồng trà, vậy mà cũng vui thế à?

Trình Niệm Niệm trợn mắt nhìn bạn, không phản bác. Cô tặng hồng trà cho Tống Sầm đâu phải để nhận lại quà, chỉ mong anh vui thôi. Nhưng cô thật sự không ngờ lại có thể nhận được thứ gì đó từ tay anh.

Cô còn chẳng nỡ uống, chỉ nhìn chai nước là như có thể tưởng tượng ra vị ngọt đến tê cả cổ họng.

Cô ngây thơ nghĩ rằng mình lại gần Tống Sầm hơn một chút. Chưa từng thấy anh đối xử đặc biệt tốt với cô gái nào khác. Nghe Thẩm Vi nói, ngoài vài bạn nữ cùng nhóm quen biết, thì chỉ có cô hay nói chuyện với anh. Điều đó khiến cô vui vô cùng.

Thậm chí, cô còn nghĩ… liệu anh có chút tình cảm nào với mình không.

Nhưng mỗi lần nghĩ vậy, vài ngày sau Tống Sầm lại đột nhiên lạnh nhạt vô cớ. Gặp nhau ngoài hành lang, anh chỉ lặng lẽ quay đi như không thấy. Có khi cô bắt chuyện, anh đáp rất ngắn gọn, giọng xa cách.

Không phải ảo giác — Tiểu Huyên cũng cảm nhận được.

Trình Niệm Niệm thì buồn, còn Tiểu Huyên thì tức giận:

— Người này rõ ràng cố ý. Cậu tốt với anh ta như vậy, ngày nào cũng quan tâm, còn tặng đồ uống. Thế mà anh ta vẫn xa cách, cứ như cả thế giới xoay quanh anh ta. Niệm Niệm, đừng thích kiểu người đó nữa.

— Anh ấy đâu biết hồng trà là tớ đưa. Đừng lấy chuyện này nói mãi. Biết đâu anh chỉ đang tâm trạng không tốt thôi. — Cô vẫn tìm cách bênh vực anh.

Tiểu Huyên tức đến bật cười:

— Cậu đúng là bị bán còn giúp người ta đếm tiền. Cậu nghĩ Tống Sầm ngốc sao? Sao có thể không biết. Chỉ là anh ta giả vờ thôi!

— Sao anh ấy lại biết được? — Cô yếu ớt phản bác.

— Cậu tưởng mình tàng hình à? Ngày nào cũng lén để đồ uống ở lớp anh ta, chẳng lẽ không ai nhìn thấy?

Trình Niệm Niệm mím môi, im lặng. Nói gì cũng không thắng được Tiểu Huyên.

So với giận dữ, cô chỉ thấy mệt mỏi.

Dù đã nghĩ mình hiểu Tống Sầm hơn trước, nhưng anh vẫn như một quyển sách dày đặc chữ, lật mãi không hết, mà toàn những từ khó hiểu.

Hiểu một người trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì sao đủ? Có khi cả đời cũng chưa chắc.

Tính anh thất thường, chẳng ai đoán được. Giống như gió, cô tưởng nắm được trong tay, nhưng rồi nó lặng lẽ trôi đi, để lại khoảng trống.

Khi tâm trạng tốt, anh sẽ dịu dàng cười với cô. Khi tâm trạng xấu, anh lại lạnh nhạt như chưa từng quen biết. Cô bắt đầu tự trách mình: liệu mình đã làm sai điều gì?

Sự thay đổi nóng lạnh bất thường ấy khiến cô lúc nào cũng thấp thỏm, lo được lo mất.

Cô cảm giác mình chẳng bao giờ thấy rõ được tình cảm thật sự của anh.

Nhưng Trình Niệm Niệm không thể buông tay. Cô vẫn cố gắng gần gũi, chỉ cần anh chưa từng đuổi mình đi, dù có khi lạnh nhạt, có khi mỉm cười, cô cũng cam lòng.

Cô giống như một cô vợ nhỏ lẽo đẽo theo sau, chỉ biết dồn hết ánh mắt vào anh. Đến mức mấy người bạn cùng lớp cũng nhận ra tấm lòng cô dành cho Tống Sầm.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700
  • Andu

    Andu

    Truyện hoàn rùi nhé ạ, mọi người tranh thủ mua combo giá rẻ nèe

    2 tháng trước
  • nguyễn lan

    nguyễn lan

    hay

    2 tháng trước
  • Huyenbikhongmat

    Huyenbikhongmat

    Truyện mới đầu nhẹ nhàng, sau thì hay nè

    2 tháng trước