Chương 1

Đăng lúc 22:48 08/12/2025 16 0
Chương tiếp
Đêm tháng bảy, thôn Bạch Hoa chìm trong sự yên tĩnh, tiếng ve kêu râm ran không dứt.

 

Ban ngày, Triệu Bảo Châu đã làm không biết bao nhiêu việc, vậy mà đêm đến lại chẳng tài nào ngủ nổi.

 

Ban sáng, mẹ chồng lại lôi chuyện muốn có cháu trai ra nói, cằn nhằn đến mức cô nghe mà muốn chai cả tai.

 

Ở nông thôn, nhà nào không có con trai thì sẽ bị người ta ức hiếp, đó là đạo lý không đổi từ xưa đến nay. Từ sau khi cha chồng qua đời, bà con họ hàng qua lại với nhà bọn họ cũng ngày một thưa dần. Nếu không phải nể mặt bác cả (anh của chồng), chắc hai mẹ con cô đã bị người ta bắt nạt đến chẳng ngẩng nổi đầu rồi.

 

Triệu Bảo Châu hiểu rõ đạo lý này nhưng mẹ chồng lại không biết nỗi khổ trong lòng cô. Chồng cô là Hàn Kiến Hà, thứ đó của gã mềm oặt, ngay từ đêm tân hôn đã không cứng lên nổi, bao năm qua đã thử rất nhiều cách mà vẫn vô ích.

 

Nhưng chuyện riêng tư như thế này, cô nào dám nói thẳng với mẹ chồng, truyền ra ngoài lại thành trò cười cho người ta.

 

Không biết lần này Kiến Hà theo anh cả ra ngoài buôn bán có tìm được phương thuốc nào không.

 

Triệu Bảo Châu sờ cái bụng phẳng lì, khẽ thở ra một tiếng gần như không thể nghe thấy. Mấy bà cô trong thôn suốt ngày đùa cợt, còn cô đã kết hôn hai năm mà mùi vị của của chuyện ấy cũng chưa từng được nếm trải.

 

Triệu Bảo Châu khoác tạm chiếc áo rồi ngồi dậy. Nghe thấy trong sân có tiếng động, cô nhìn qua cửa sổ, thấy trong bếp có bóng một người đàn ông, trời tối quá, không nhìn rõ lắm.

 

Kiến Hà về rồi sao?

 

Mặt Triệu Bảo Châu lộ vẻ vui mừng. Mấy hôm trước cô có nghe mẹ chồng có nói Kiến Hà sắp về, không ngờ lại về lúc nửa đêm thế này.

 

Đúng là nghĩ gì gặp nấy.

 

Cô háo hức định đi ra, vừa bước được vài bước lại dừng lại, quay vào thay bộ đồ mỏng hơn, chỉnh lại tâm trạng rồi mới chậm rãi bước đến tìm người kia.

 

Khi Triệu Bảo Châu tìm được đến bếp, người đàn ông đang cúi đầu châm đèn dầu. Cô mỉm cười, ôm lấy hắn từ phía sau.

 

“Kiến Hà, anh về rồi à.”

 

Hàn Kiến Hoằng đã nghe thấy tiếng bước chân từ trước, cứ tưởng là mẹ mình nghe thấy tiếng động nên dậy xem, vừa định quay lại đã bị người ta ôm lấy.

 

Hắn sửng sốt, đang muốn lên tiếng thì lại nghe Triệu Bảo Châu nói: “Anh về sao không nói trước một tiếng, em nhớ anh sắp chết rồi đây.”

 

Triệu Bảo Châu làm nũng với người đàn ông, dùng cơ thể cọ vào lưng hắn, đồng thời kéo tuột dây áo trên vai xuống.
Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!