Chương 2

Đăng lúc 22:48 08/12/2025 20 0
Chương trước Chương tiếp
Lâu ngày không gặp như thế, chắc hẳn Kiến Hà sẽ có chút cảm giác chứ nhỉ?

 

Toàn thân Hàn Kiến Hoằng cứng đờ. Hắn vốn muốn giải thích nhưng bầu ngực đầy đặn và mềm mại của cô gái ép sát vào sau lưng khiến hắn quên sạch mình định nói cái gì.

 

“Sao anh không nói gì?” Triệu Bảo Châu ngờ vực.

 

Hàn Kiến Hoằng lấy lại tinh thần. Hắn không tiếp xúc với em dâu nhiều, nhưng phụ nữ trong nhà ngoài mẹ hắn thì cũng chỉ có vợ của Kiến Hà thôi.

 

Tuy chuyện trên giường của hai người không hòa hợp lắm nhưng tình cảm vẫn không đến nỗi nào. Thấy đối phương không hó hé câu nào, Triệu Bảo Châu bối rối không hiểu tại sao, bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Sao anh nghe thấy tiếng em mà chẳng vui chút nào thế?”

 

“Em dâu.” Hàn Kiến Hoằng căng mặt, phá vỡ tình huống bế tắc này: “Là tôi.”

 

Nghe thấy giọng nói xa lạ, Triệu Bảo Châu sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng buông tay rồi lùi về sau mấy bước.

 

Cùng lúc ấy, Hàn Kiến Hoằng cũng quay người lại.

 

“A!” Triệu Bảo Châu nhìn thấy là hắn thì hét lên một tiếng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ

 

Sao lại là anh cả?

 

Cô ôm nhầm người rồi sao?

 

Trong phút chốc, mặt Triệu Bảo Châu nóng ran, chẳng thốt lên nổi lời nào.

 

Hàn Kiến Hoằng mím chặt môi, gương mặt lạnh như băng, đôi mắt đen nhánh như hố sâu, không nhìn ra được hắn đang có cảm xúc gì.

 

Hắn định nói gì đó để giảm bớt cảm giác xấu hổ nhưng ánh mắt dừng lại trên vai Triệu Bảo Châu rồi đột nhiên biến sắc.

 

Ánh đèn dầu mù mịt sau lưng chiếu lên khuôn mặt đỏ như máu của Triệu Bảo Châu và làn da trắng bóng của cô.

 

Triệu Bảo Châu cũng nghĩ đến điều gì đó, xoay người chạy đi trong sự xấu hổ.

 

“Làm sao thế?”

 

Mẹ chồng cô là Vương Quế Hoa sau khi nghe thấy tiếng động cũng bước từ buồng trong ra. Lúc này, Triệu Bảo Châu đã chạy vào phòng rồi khóa cửa lại, mặt nóng hầm hập như nước vừa được đun sôi.

 

Trời ạ, vậy mà vừa rồi cô lại ôm anh cả, thế này… thế này…

 

Triệu Bảo Châu xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái khe đất mà chui vào

 

Sáng hôm sau, Triệu Bảo Châu vừa dậy đánh răng đã trông thấy Hàn Kiến Hoằng.

 

Mặt cô đỏ như con cua vừa luộc chín, hai chân không khống chế được mà cứ muốn chạy trốn, có điều lại chẳng biết phải trốn đi đâu.

 

Tối qua Triệu Bảo Châu đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và anh cả, bọn họ không nhắc đến cô nhưng việc ôm nhầm người là thật, cô trằn trọc cả đêm không ngủ yên nổi.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!