Chương 4

Đăng lúc 22:48 08/12/2025 17 0
Chương trước Chương tiếp
Triệu Bảo Châu ngẩn người.

 

Vương Quế Hoa có hơi mất kiên nhẫn: “Còn ngây ra đó làm gì, có chuyện muốn nói với cô, mau ra đây.”

 

Lời mẹ chồng không thể không nghe, Triệu Bảo Châu đành căng da đầu bước ra, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn Hàn Kiến Hoằng. Nhưng cô biết tầm mắt của đối phương vẫn luôn dừng trên người mình, điều đó khiến cô sợ đến nỗi chẳng dám thở mạnh.

 

Cô rất sợ anh cả tức giận vì chuyện đêm qua, sau này không giúp bọn họ nữa. Cả nhà bây giờ đều trông cậy vào anh cả nuôi, nếu hắn nói chuyện đêm qua ra, sau này không gửi tiền về nữa, chắc mẹ chồng sẽ đánh chết cô mất.

 

“Kiến Hoằng, vì cái nhà họ Hàn này, con đồng ý thỉnh cầu này của mẹ đi, cũng đâu phải mẹ bắt con làm chuyện gì táng tận lương tâm đâu.” Vương Quế Hoa gần như đang cầu xin hắn.

 

Con dâu thì không cần nói, chắc chắn là sẽ nghe lời bà ta. Nhưng con trai cả của bà ta lại không chịu.

 

Hàn Kiến Hoằng nhíu mày: “Mẹ, bây giờ người ta cổ vũ loại bỏ tứ cựu*, không thể mê tín được.” (*tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, tập quán cũ)

 

Nói xong, hắn dùng ánh mắt không rõ ý nghĩa mà liếc nhìn Triệu Bảo Châu một cái, xoay người định rời đi.

 

“Kiến Hoằng, mẹ xin con đấy.” Vương Quế Hoa giữ chặt tay hắn, giả vờ như sắp quỳ xuống.

 

Trên đời này nào có đạo lý mẹ quỳ con, Hàn Kiến Hoằng vội đỡ cánh tay Vương Quế Hoa, kéo bà ta dậy.

 

“Mẹ, mẹ đừng làm thế.”

 

“Kiến Hoằng, con là người có phúc dày, coi như là giúp nhà họ Hàn, giúp cả em con nữa. Nếu con không chịu, mẹ sẽ quỳ xuống cho con xem.”

 

Triệu Bảo Châu nghe mà chẳng hiểu gì, trực giác mách bảo có liên quan đến chồng mình là Hàn Kiến Hà, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì: “Mẹ, Kiến Hà làm sao thế?”

 

“Kiến Hà không sao.” Vương Quế Hoa thấy vẻ mặt Hàn Kiến Hoằng không có chút nhượng bộ nào, bèn vươn tay kéo Triệu Bảo Châu đến trước mặt hắn: “Bảo Châu, cô mau há miệng ra, để anh cả cô cho ngón tay vào miệng rồi ngậm một lát.”

 

Triệu Bảo Châu nghe mà ngẩn người.

 

Vương Quế Hoa thấy cô không làm theo thì vội la lên: “Đây là tục lệ của thôn Bạch Hoa chúng ta. Hai năm nay cô vẫn chưa có thai, mà cơ thể anh chồng cô khỏe mạnh, làm ăn phát đạt, người ta đều nói nó mạng tốt, là đứa có phúc lớn. Cô để nó dùng ngón tay quệt vài vòng trong miệng, đợi Kiến Hà về, chắc chắn cô sẽ có tin vui.”

 

Triệu Bảo Châu nghe mà sững người, đến khi hiểu ra thì mặt đã đỏ bừng.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!