Chương 3

Đăng lúc 22:48 08/12/2025 16 0
Chương trước Chương tiếp
Hàn Kiến Hoằng nhìn thấy cô, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua.

 

Cô cúi đầu, mặt đỏ đến mức không dám nhìn lại.

 

Hàn Kiến Hoằng thì mặt không chút gợn sóng nào.

 

Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, giả vờ như chưa có gì xảy ra thì sẽ không thấy ngượng nữa.

 

Vương Quế Hoa cũng dậy sớm, thấy hai người đều đứng trong sân thì cười khanh khách: “Bảo Châu à, chắc tối qua cô còn chưa biết anh chồng của cô về rồi nhỉ? Đúng rồi Kiến Hoằng, lần này con về ở bao lâu thế?”

 

Nghe tiếng mẹ chồng, sắc đỏ trên má Triệu Bảo Châu lập tức rút đi, thay vào đó là vẻ trắng bệch vì căng thẳng và chột dạ.

 

Hàn Kiến Hoằng cũng thu ánh mắt lại: “Chắc con ở lại khoảng ba tháng mẹ ạ.”

 

“Lâu thế cơ à.” Mắt Vương Quế Hoa sáng lên, vui mừng đến nỗi không khép được miệng: “Ở lâu thì tốt, bao năm rồi con chẳng về nhà bầu bạn với mẹ.”

 

Nói rồi bà ta vẫy tay gọi Triệu Bảo Châu: “Còn ngây ra đó làm gì, tối qua Kiến Hoằng mang về không ít đồ, cô vào bếp sắp xếp thu dọn đi.”

 

Vương Quế Hoa hớn hở. Trong hai người con trai, người bà ta hài lòng nhất vẫn là Hàn Kiến Hoằng, có năng lực, mở trại nuôi heo ở nơi khác kiếm bộn tiền, không chỉ xây nhà lớn cho bà ta mà tháng nào cũng gửi tiền về.

 

Nếu không phải Hàn Kiến Hoằng đến bây giờ vẫn chưa vừa ý cô gái nào, mãi không chịu kết hôn thì bà ta còn vui hơn nữa.

 

Triệu Bảo Châu ngơ ngác: “Dạ.”

 

Khi đi ngang qua Hàn Kiến Hoằng, cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.

 

Vào đến bếp, Triệu Bảo Châu mới biết Hàn Kiến Hoằng mang nhiều đồ tốt về nhà như thế. Cô vừa sắp xếp vừa nghe hai mẹ con họ nói chuyện.

 

Cô gả vào nhà họ Hàn hai năm, chỉ gặp Hàn Kiến Hoằng đúng ba lần, nói chuyện chưa được mấy câu, bởi vì cô sợ Hàn Kiến Hoằng.

 

Người anh chồng này lúc nào cũng lạnh như băng, mặt thì đanh lại, nhìn rất đáng sợ. Cô cũng chẳng dám nhìn vào mắt hắn.

 

Tiếng nói chuyện ngoài sân càng lúc càng nhỏ, Triệu Bảo Châu nghe mãi mà không thấy bọn họ nhắc đến chuyện của Hàn Kiến Hà nên tò mò ngẩng đầu lên nhìn.

 

Đúng lúc đó, Hàn Kiến Hoằng nghe thấy gì đó cũng quay sang nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, mặt Triệu Bảo Châu lập tức nóng ran.

 

Hàn Kiến Hoằng nhíu mày, có lẽ là hơi không vui, dù ở xa nhưng cảm giác đè nén vẫn rất mạnh.

 

Vương Quế Hoa đang định tìm Triệu Bảo Châu ra nói chuyện, lớn tiếng gọi cô: “Bảo Châu, cô ra đây một chút.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!