Chương 1

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 138 0
Chương tiếp
"Tiểu thư, đã đến lúc phải đi rồi. Nếu ta chậm trễ, sợ lỡ mất giờ lành."


Ánh nắng xuyên qua tán cây, chiếu xuống cành hoa lay động. Một cánh hoa phấn trắng run rẩy rơi xuống, khẽ chạm vào cổ áo thiếu nữ. Nàng đang tựa vào ghế dài trong viện, ánh mắt mông lung còn vương chút mơ hồ sau giấc ngủ.


Lạc Sanh chậm rãi mở mắt, khẽ duỗi người. Cánh hoa từ vạt áo rơi xuống theo động tác của nàng. "Ta đến đây."


Giọng nói của thiếu nữ vừa mềm mại vừa mang chút dư vị lười nhác, khiến người bên cạnh vô thức ngừng thở.


Hàm Song tiến lên phủ thêm áo choàng cho nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: "Dù trời đã sang xuân, tiểu thư cũng không thể ngủ ngoài sân. Nếu nhiễm phong hàn, lão gia và phu nhân lại lo lắng."


Khoảng cách kéo gần, nàng ấy vô thức ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Lạc Sanh một mùi hương thanh đạm nhưng dễ dàng khiến người ta mê đắm.


Hàm Song ngước mắt nhìn thiếu nữ trước mặt. Có lẽ Lạc Sanh vừa tỉnh giấc nên chóp mũi còn ửng hồng, đôi môi diễm lệ cũng mang sắc đỏ rực rỡ hơn thường ngày. Nàng vốn đã có dung nhan mị hoặc, lúc này lại mang theo nét lười biếng mềm mại, càng làm người đối diện không thể rời mắt.


Lạc Sanh không hề hay biết về sự ảnh hưởng của mình, chỉ khẽ nghiêng đầu hỏi: "A tỷ đi rồi sao?"


Hàm Song giật mình, vội cúi đầu giúp nàng thắt lại dây áo, nhưng ánh mắt lại lơ đãng dừng trên cánh hoa rơi nơi xương quai xanh của nàng.


Cánh hoa mềm mại phớt hồng nằm trên làn da trắng tựa dương chi ngọc, theo nhịp hô hấp của thiếu nữ mà khẽ phập phồng. Một thoáng, cánh hoa trượt xuống vạt áo, tựa hồ tan vào lớp y phục lụa là, mơ hồ để lộ đường cong ẩn hiện.


Mặt Hàm Song nóng bừng, vội dời ánh mắt, thấp giọng đáp: “Thái Tử Phi đã vào trong rồi. Nhưng người vẫn chưa ổn định thai khí, hẳn là sẽ không ở lại lâu."


"A?" Lạc Sanh dần tỉnh táo, nàng đứng dậy, thuận tay sửa lại y phục: “Ta phải mau vào thôi, còn muốn đưa quà cho a tỷ."


Hàm Song đuổi theo, nhẹ giọng trấn an: "Cô nương chớ vội. Dù gì đây cũng là Đông Cung, nay nhị cô nương đã là Thái Tử Phi, người muốn gặp cô nương thì không ai có thể cản."


Lạc Sanh mỉm cười, đưa tay chạm vào túi thơm bên hông. Trong đó là đá bích ngọc để an thai mà nàng đã tự mình đến Trường Minh Tự cầu được. “Nghe nói a tỷ thai nghén vất vả, còn gầy đi nhiều nữa."


Hôm nay, Đông Cung tổ chức yến tiệc cầu phúc, vốn là do Thái tử lo lắng Thái Tử Phi dưỡng thai không tốt, bèn đặc biệt sắp xếp để nàng ấy ra ngoài giải sầu. Nếu không vì vậy, Lạc Sanh cũng sẽ không đến nơi này.


Nàng dạo bước trong hoa viên, cuối cùng cũng nhìn thấy tỷ tỷ của mình.


Thế nhưng, hiện tại nhị cô nương đang cùng mẫu thân và Hoàng hậu ngồi chuyện trò, trong lúc nhất thời không tiện tiến lên.


Lạc Sanh ngẫm nghĩ một chút, quyết định đợi thêm một lát.


Nàng tùy ý cầm lấy một dải lụa đỏ cầu phúc, chưa kịp viết gì thì một thiên kim quý nữ đi ngang qua, mỉm cười chào hỏi: "Sanh Sanh, muội thật có phúc khí, tỷ tỷ muội gả cho Thái tử, đúng là phúc phận lớn lao."


Lạc Sanh cong mắt cười nhẹ, gật đầu.


Quý nữ kia tươi cười đầy ẩn ý: "Muội định cầu phúc điều gì?"


Lạc Sanh giấu dải lụa trong tay, giọng mang chút trêu ghẹo: "Không nói cho tỷ."


Thiếu nữ đối diện bĩu môi: "Chậc, ta biết ngay mà! Có phải muội đang mong cầu một vị lang quân giống Thái tử điện hạ không?"
Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!