Chương 13

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 80 0
Chương trước Chương tiếp
Nàng nắm chặt ngón tay, chần chừ một lát rồi hạ quyết tâm, “Ta muốn đi xem một chút."


Nói xong, nàng quay người đi về phía chính đường.


Đứng bên ngoài cửa hông, nàng có thể nghe rõ cuộc đối thoại bên trong.


Chỉ nghe thấy giọng một nam nhân cất lên: "Chỉ là đến chào hỏi ngươi một tiếng thôi, nhi tử của ta chẳng qua phạm phải lỗi nhỏ, chỉ mong được triệu hồi về chức quan lục phẩm như cũ, đâu phải muốn làm Binh Bộ thị lang. Đối với ngươi, nhạc phụ của Thái tử, hẳn là không khó khăn gì chứ?"


Lạc Sanh nhíu mày.


Giọng nói này… có chút quen tai, nhưng nàng lại không nhớ ra đã từng nghe ở đâu.


Nhưng hiển nhiên, mọi chuyện đều đúng như mẫu thân đã nói


Hắn đến để cầu tình cho biểu huynh Đặng Dục.


Bên trong, Lạc Triển cũng cau mày, tâm tư trầm ngâm: "Chuyện này không phải không thể…"


Lạc Triển im lặng một hồi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.


Thời gian dần trôi đi, sự im lặng này khiến Lạc Sanh càng thêm bất an, nàng xiết chặt chiếc khăn trong tay.


Mẫu thân không hề bị rối loạn trí nhớ.


Những gì bà nói, đều là sự thật.


Thái tử, a tỷ, cả Lạc gia…


Trên dưới trăm mạng người…


Nghĩ đến kết cục của kiếp trước, lòng nàng bỗng lạnh toát.


"Sanh Sanh tỷ tỷ?"


Bả vai nàng đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ.


Lạc Sanh giật bắn mình, theo bản năng đưa tay ôm ngực, xoay người lại, mới phát hiện là Đặng Diệu Cầm muội muội của Đặng Dục.


Đặng Diệu Cầm tò mò nhìn nàng: “Mới thế mà ngươi đã hoảng sợ vậy sao? Không phải ngươi vừa làm chuyện gì trái với lương tâm đấy chứ?"


Lạc Sanh bình tĩnh lại, hờ hững đáp: “Ta ở nhà mình, có thể làm gì trái lương tâm được?"


Đặng Diệu Cầm liếc vào trong phòng. Trưởng bối đang nói về những chuyện nhàm chán, chẳng có gì hay ho để nghe lén.


“Ngươi đang nhìn trộm ai vậy?"


“À " Nàng ta đột nhiên che miệng, giả vờ giật mình: “Chẳng lẽ là huynh trưởng ta?"


Lạc Sanh: “…"


“Nói bậy gì đó."


Hiện tại tâm trạng nàng đang rối bời, thực sự không muốn đôi co với người này.


Nhưng Đặng Diệu Cầm lại hiểu sai ý nàng, cười tủm tỉm: “Được rồi, ta hiểu cả rồi~"


Lạc Sanh lười để ý đến nàng, xoay người rời đi.


“Ngại ngùng gì chứ?" Đặng Diệu Cầm theo sau, nàng ta vẫn không quên khoe khoang, "A huynh ta tuấn tú nho nhã, rất nhiều cô nương thầm mến huynh ấy. Ngươi thích cũng là chuyện bình thường thôi!"


Lạc Sanh: “…"


Ta không có!


Đặng Diệu Cầm không hề nhận ra tâm trạng của nàng, vẫn nói tiếp: “Nhưng mà này… nhà ta chỉ cưới đích nữ, không cưới thứ nữ đâu. Nếu muốn làm chính thất, e là hơi khó."


Lạc Sanh không nhịn được mà cắt ngang lời của nàng ta: “Ngươi nghĩ quá xa rồi đó, ta đi đây.”


"Đừng giận mà~" Đặng Diệu Cầm tiếp tục cười đùa, "Nhưng mà ngươi có thể làm trắc thất, nếu sau này a huynh thăng quan tiến chức, cũng coi như là một cơ hội tốt! Ngươi cũng không cần phải học cách làm chủ mẫu.”


Lạc Sanh: “…"


Phiền thật đấy.


Nàng thật sự không muốn nói chuyện nữa.


Nhưng Đặng Diệu Cầm vẫn lải nhải không dứt: "Chọn được một lang quân tốt thì làm trắc thất cũng là phúc khí."


Lạc Sanh liếc nhìn nàng ta, hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi, ngươi chọn được chưa?"


“Ta là đích nữ!" Đặng Diệu Cầm kiêu ngạo nói: "Đương nhiên phải gả cho người như Thái tử điện hạ rồi. Sau này có khi còn là Quý phi nữa đó! Nếu không thì… là trắc thất Ngũ vương gia cũng không tệ, ngài ấy vừa có quyền, lại thanh tâm quả dục, hậu viện hẳn là sạch sẽ."


Lạc Sanh: “…"
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!