Chương 11

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 89 0
Chương trước Chương tiếp
Khuôn mặt nàng ủ rũ, thầm cầu nguyện mẫu thân chỉ là rối loạn trí nhớ mà nói nhầm.


Đào Hạnh vẫn lo lắng, bà tiếp tục tranh luận: “Ta không phải sợ xảy ra chuyện nên mới nói với hài tử sao? Phòng bệnh hơn chữa bệnh! Nếu như chuyện này là thật thì sao?"


Lạc Triển mím môi, không dám bảo bà rối loạn trí nhớ, đành khuyên nhủ: “Nếu là do nàng nhận nhầm người thì sao?"


Đào Hạnh giận đến bật cười, chỉ tay vào mình: “Ta mà nhận nhầm? Hai người rõ ràng giống hệt nhau! Nếu không phải hắn, chẳng lẽ còn có huynh đệ song sinh nào khác?"


Lạc Triển càng nghe càng cảm thấy hoang đường, “Nàng lại nói bậy rồi!"


Không khí trong phòng trầm xuống.


Một lúc sau, Đào Hạnh lên tiếng: “Chàng không tin ta cũng được. Ngày mai, biểu huynh Đặng Lưu của chàng sẽ lại tới cầu tình cho nhi tử hắn là Đặng Dục, chàng cứ chờ mà xem."


Lạc Triển cau mày: “Năm ngoái, A Hi về nhà đã mắng cho bọn họ một trận, từ đó bọn họ không lui tới nữa. Nay lại đến, chắc gì đã vì chuyện đó?"


“Được, vậy chờ ngày mai xem thế nào."


Lạc Triển thở dài, đưa phu nhân của mình về phòng, sau đó ra cửa an ủi nữ nhi: “Có phụ thân ở đây, con đừng nghĩ linh tinh, mau trở về nghỉ ngơi đi."


Lạc Sanh gật đầu, sau đó trở về phòng với tâm trạng thấp thỏm lo âu.


Nàng cởi bỏ buộc ngực, thay y phục để ngủ, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.


Mỗi khi ra ngoài phải buộc ngực, thật sự khó chịu muốn chết. Nàng không thích ra ngoài một chút nào.


Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện không may, tâm trạng nàng cũng không khá hơn là bao.


Lạc Sanh ngồi trước gương trang điểm, nhìn mình trong gương mà ngẩn người.


Hàm Song mang một chén sữa bò pha mật ong vào, thấy nàng đang thất thần, trong lòng biết rõ, bèn nhẹ giọng an ủi: “Nhị tiểu thư đã nói rồi, Ngũ điện hạ là người lạnh nhạt thẳng thắn. Nếu thật sự muốn trách phạt tiểu thư, ngài ấy đã nổi giận ngay lúc đó rồi. Ngài ấy không trách cô nương, tức là không có gì đáng lo."


Lạc Sanh cầm lấy chén sữa, chậm rãi uống.


Hàm Song tiếp tục khuyên nhủ: “Hơn nữa, tiểu thư chỉ là vô tình đụng vào ngài ấy thôi, ngài ấy cũng sẽ không hẹp hòi đến mức ấy đâu."


Lạc Sanh gật đầu tán đồng: "Đúng vậy."


Chỉ là đụng một chút thôi, có gì to tát chứ?


Nàng lại không cố ý, cũng không đụng mạnh…


Nàng cúi đầu, ánh mắt vô thức dừng lại trên ngực mình.


Khoan đã.


Không đúng.


Lúc ấy đụng vào lưng, không phải ngực.


Nhưng… cho dù là ngực… bọn họ cũng không dùng nơi đó để đâm…


Khoan, suy nghĩ gì vậy?!


Lạc Sanh đột nhiên tỉnh táo lại, không uống nổi sữa nữa.


Trong thoại bản, những kẻ nghe lén bí mật của vai chính, đều không sống quá hai ngày!


Nếu dựa theo kịch bản bình thường của thoại bản, có lẽ Tiêu Sơ Hoài vẫn chưa có ý định mưu phản nên tạm thời sẽ không làm gì nàng. Nhưng đến khi hắn thực sự động tâm cơ, muốn trừ bỏ chướng ngại, có lẽ sẽ nhớ đến nàng.


Sau đó… Hắn cảm thấy giết nàng thật đáng tiếc nên đã ép nàng thành hôn rồi cầm tù nàng…


Hẳn là như vậy!


Hàm Song thấy nàng đặt chén xuống, liền nhắc nhở: “Tiểu thư phải uống hết, thứ này có thể giúp người bồi bổ cơ thể."


Lạc Sanh còn đang miên man suy nghĩ, vô thức đáp: "Được."


Hàm Song nhìn nàng, càng thêm đau lòng.


Tiểu thư nhà nàng đã bị cho uống những bí dược kỳ lạ từ nhỏ, nhìn nàng có da có thịt nhưng thực chất cơ thể vẫn còn rất suy nhược.


Một tiểu cô nương ngoan ngoãn như vậy, sao có thể nỡ lòng bỏ rơi?
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!