Chương 3

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 120 0
Chương trước Chương tiếp
Nàng lật lại vạt áo, xác nhận thêm một lần nữa quả thực đã mất.


"Ngươi có thấy túi tiền của ta không? Rõ ràng vừa nãy vẫn còn treo ở đây."


Hàm Song cũng không nhìn thấy, do dự nói: "Lúc nãy vẫn còn ở đây mà, hay tiểu thư làm rơi ở trên đường rồi?"


Lạc Sanh suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng này rất cao.


"Ngươi đi nói với a tỷ một tiếng, bảo tỷ ấy đợi ta một lát, ta quay lại tìm thử."


"Nhưng tiểu thư…" Hàm Song muốn đi tìm thay nàng, còn chưa kịp can ngăn, Lạc Sanh đã xoay người chạy ngược lại con đường vừa đi qua.


Nàng dọc theo lối cũ, vừa đi vừa tìm kiếm.


Đi đến một góc yên tĩnh trong phủ uyển, ánh mắt nàng bỗng sáng lên khi nhìn thấy một góc tua màu hồng nhạt lộ ra giữa đám cỏ.


Nàng bước nhanh đến, nhặt lên, thở phào nhẹ nhõm: "Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng mất rồi."


Lạc Sanh vui vẻ đứng dậy, nhưng ngay lúc đó, nàng chợt nghe thấy một giọng nam vang lên từ con đường nhỏ gần đó, "Điện hạ là bậc nhân trung long phượng, dù chỉ mới học hỏi triều chính nhưng đã không hề kém cạnh Thái tử, khó trách Thái tử lại trọng dụng ngài như vậy."


Lạc Sanh thoáng ngẩn ra.


Điện hạ?


Đông Cung ngoài Thái tử ra, còn có ai khác mang danh xưng này?


Một ý nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu nàng trong Đông Cung, ngoại trừ Thái tử, còn có Ngũ vương gia Tiêu Sở Hoài.


Nàng xưa nay không muốn chạm mặt vị này, liền theo bản năng tìm chỗ tránh. Đưa mắt nhìn quanh, thấy bên cạnh có một viện nhỏ với cánh cửa khép hờ, nàng lập tức tùy cơ ứng biến mà nhanh chóng lẻn vào trong.


Chờ bọn họ đi qua rồi ra ngoài, hoàn mỹ không kẽ hở.


Lạc Sanh tự nhủ như vậy, trong lòng có chút đắc ý.


Nhưng ngay khoảnh khắc nàng vừa nghĩ rằng mình đã trốn thoát, cửa viện bỗng vang lên một tiếng “két" có người đẩy cửa bước vào.


Giọng nói vang lên sau đó làm nàng chết sững.


"Điện hạ, đây chính là sân của ngài."


Lạc Sanh: "…"


Hỏng rồi!


Nàng không còn thời gian suy nghĩ nhiều, vội cúi người chui vào sau tán cây rậm rạp.


Bên ngoài, Tiêu Sở Hoài vừa bước vào liền thoáng dừng lại. Hắn quét mắt một vòng, ánh nhìn dừng lại ở nơi lùm cây rậm rạp một thoáng, nhưng không nói gì.


Sau lưng hắn, nam nhân kia vẫn đang khom lưng lấy lòng.


“Bổn vương không thích nghe lời vô nghĩa." Tiêu Sở Hoài thản nhiên cắt ngang.


“Vâng, vâng” Người nọ cúi người một chút: “Tiểu tử nhà thần đã làm việc tại Bộ Binh trong ba năm, luôn chăm chỉ và tận tâm. Thật sự chỉ là một lần sơ suất nên mới vào nhầm sổ sách vũ khí, bị giáng chức về làm việc ở Bộ. Hiện tại, Đan Nghiêu và biên giới của triều đình thường xuyên xảy ra xung đột, đúng là lúc cần người, ngài xem có thể tha thứ cho nó lần này không…”


Tiêu Sở Hoài đáp lại với giọng điệu lạnh lùng: "Đặng đại nhân, ngài đã làm phiền thời gian nghỉ ngơi yên tĩnh của bản vương chỉ để cầu xin cho đứa con trai thứ tám vô dụng của mình sao?”


Đặng Lưu giật mình, vội vàng cúi đầu: “Là… là hạ thần không biết điều, đã làm phiền ngài rồi!"


Nam nhân cẩn trọng lấy một hộp gấm từ trong ngực áo ra, đưa đến trước mặt Tiêu Sở Hoài.


"Chuỗi Phật châu này, là thần đã cầu được từ Trường Minh Tự. Không đáng giá bao nhiêu, nhưng cũng là chút tâm ý của thần."


Trường Minh Tự…


Nơi này chính là ngôi chùa mà mẫu phi Tiêu Sở Hoài đang ở.


Người nọ hạ giọng, tiếp tục nói: “Thần phi nương nương từng dặn dò, nếu điện hạ cần, liền giao vật này đến tay ngài."
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!