Chương 28

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 74 0
Chương trước Chương tiếp
Lạc Sanh hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiêu Sở Hoài kéo ra sau lưng.


Hắn đứng trước nàng, với thân hình cao lớn, hoàn toàn chặn đứng ánh mắt đầy ác ý của Đặng Dục.


Nàng thấp thoáng thấy sắc mặt Đặng Dục trắng bệch rồi lại chuyển sang xanh mét.


Hắn ta vội vàng khom người, nhanh chóng tháo túi thơm bên hông xuống, hai tay dâng lên, “Thần không biết là của Ngũ điện hạ, nhất thời lỡ dại, mong ngài rộng lượng bỏ qua."


Tiêu Sở Hoài nhận lại túi thơm, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, “Không biết là của ai, liền có thể tùy tiện đoạt?"


Giọng nói của hắn lạnh băng khiến Đặng Dục toát mồ hôi lạnh.


“Hình như… bị giáng chức vẫn chưa đủ cho ngươi một bài học?"


Lời này vừa thốt ra, Đặng Dục run rẩy, thân hình càng khom thấp hơn, sợ đến mức suýt đổ gục tại chỗ, “Điện hạ, thần biết sai!"


“Thần cam đoan… tuyệt đối không dám tái phạm!"


Nhưng Tiêu Sở Hoài không thèm đáp lại, lạnh nhạt quay người rời đi.


Lạc Sanh vội vàng đuổi theo, lòng vẫn còn bấn loạn.


Khúc Giang Trì - Đình hóng gió


Sau khi Cửu công chúa và một số nữ tử rời khỏi, trong đình chỉ còn lại Nguyên Mạt và vài người thân cận.


Nguyên Mạt vốn đang dựa vào bàn, thoải mái thưởng trà nhưng sau khi nhìn một màn vừa rồi, ánh mắt nàng ta trầm xuống, "Người vừa khóc lóc lúc nãy là ai?"


Một người hầu nhanh chóng đáp: “Là thứ muội của Thái tử phi.”


Nguyên Mạt hừ nhẹ, chán chường đặt chén trà xuống, “Ta còn tưởng là chuyện lớn lao lắm, chỉ là một chút chuyện nhỏ, vậy mà cũng khiến nơi này ầm ĩ."


“Thân phận thấp kém, chung quy cũng không đáng nhắc tới.."


Bên cạnh, Nguyên Giai Oánh cười khẽ, “A tỷ làm sao vậy? Ai khiến tỷ không vui?"


Nguyên Mạt vừa đặt tách trà xuống lại cầm lên, giọng nói có chút bực bội: “Còn có thể là ai?"


Nguyên Giai Oánh lập tức hiểu ra: "Là… Ngũ điện hạ không đáp ứng tỷ sao?"


Nguyên Mạt siết chặt tay, sắc mặt u ám.


Nguyên Giai Oánh nhẹ nhàng khuyên nhủ: “A tỷ, tỷ đừng tức giận. Ngũ điện hạ luôn luôn như vậy, không chỉ với tỷ mà với tất cả mọi người cũng thế."


Một nữ tử bên cạnh vội vàng hùa theo: "Đúng vậy, Ngũ điện hạ chỉ nói chuyện với tỷ đã là ngoại lệ. Chúng ta còn chưa từng có cơ hội nói chuyện với hắn."


Nguyên Giai Oánh tiếp tục trấn an: “Vả lại, bệ hạ không phải đã bảo phụ thân bàn luận hôn sự rồi sao? Đến khi thánh chỉ ban xuống, Ngũ điện hạ có thể từ chối được sao?"


Nguyên Mạt siết chặt mép áo, ánh mắt dao động.


Nhưng rất nhanh, nàng ta bình tĩnh lại, “Đúng vậy."


Ở kinh thành này, ai có thân phận, địa vị, dung mạo, tài hoa có thể xứng đôi với Tiêu Sở Hoài hơn nàng ta?


Cách đó không xa.


Đặng Diệu Cầm bước ra từ rừng trúc, nàng ta nhanh chóng hướng về phía Nguyên Mạt hành lễ, “Mới rồi a huynh vừa răn dạy ta, ta quá lỗ mãng, quấy rầy nhã hứng của các vị, thật sự không nên."


Nguyên Mạt không hứng thú với chuyện vặt vãnh, chỉ hờ hững hỏi: “Thế nào? Các ngươi đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ?"


Đặng Diệu Cầm cười tủm tỉm, “Sanh Sanh a tỷ tự mình đến xin lỗi, nói rằng trước đó là nàng không đúng, hiện tại còn đang trò chuyện với a huynh ta."


Nàng ta cố tình ngừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp: “Giờ vẫn chưa thấy ra, chắc hẳn là được a huynh ta dỗ dành rồi."


Nguyên Mạt nhướng mày, giọng điệu có chút châm chọc: “Không phải vừa rồi còn khăng khăng bảo rằng không thích a huynh ngươi sao? Vậy mà bây giờ còn theo hắn vào rừng trúc?"
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!