Chương 7

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 94 0
Chương trước Chương tiếp
Nếu không có Sanh Sanh, nàng ấy đã sớm lao xuống giếng mà tự vẫn, đâu thể có ngày hôm nay?


Lúc mới đưa Lạc Sanh về nhà, Lạc Hi giấu nhẹm thân phận của nàng. Phụ mẫu nàng ấy đều là người chính trực hiền lương nên không hề nghi ngờ, liền coi nàng như nữ nhi ruột thịt.


Dĩ nhiên, một gia đình không thể đột nhiên xuất hiện một nữ nhi đã mười mấy tuổi, vậy nên bên ngoài vẫn nói rằng nàng là con của phụ thân với ngoại thất đã lưu lạc nhiều năm đến nay mới tìm được.


Thế nhưng, Lạc Sanh vừa vào nhà chưa bao lâu thì đã sinh bệnh nặng.


Lang trung bắt mạch, mới phát hiện nàng từ nhỏ đã bị ép dùng bí dược, dẫn đến cơ thể suy nhược. Cho nên chuyện này không thể giấu giếm thêm nữa.


Sau khi biết được thân phận thực sự của nàng, phụ mẫu Lạc gia chỉ trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn nói: “Chữa bệnh cho hài tử là quan trọng nhất."


Năm ấy, Lạc Sanh suýt nữa bỏ mạng.


Mẫu thân đã đến miếu đường cầu xin một cái tên cho nàng “Hoài Tịch".


Đó là tên của một loại dược thảo bà từng dùng, cũng là loài cây cứng cỏi nhất trong sách thuốc.


Sau một năm điều trị không ngừng, cơ thể nàng mới hoàn toàn hồi phục.


Cũng thật kỳ lạ từ đó về sau, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, vận mệnh của gia tộc lại hoàn toàn xoay chuyển.


Phụ thân từ một quan lục phẩm bị giáng chức, từng bước thăng chức trở lại kinh thành, đến nay đã là tam phẩm Quốc khanh.


Lạc Hi từ một tiểu thư nhà thất thế, kết giao với Thái tử, cuối cùng trở thành Thái Tử Phi.


Vinh hoa phú quý bây giờ, đó là thứ năm năm trước vốn chẳng ai dám mơ đến.


Mẫu thân từng nói: "Sanh Sanh là phúc tinh của nhà ta, trời cao ban tặng, không cần truy hỏi vì sao."


Lạc Hi không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng nàng ấy tin tưởng Sanh Sanh.


Không biết qua bao lâu, một cung nữ vội vã bước vào, cung kính thưa: "Nương nương, phu nhân đã tỉnh."


Nghe vậy, hai tỷ muội lập tức đứng dậy, cùng nhau bước vào nội thất.


Lạc Sanh đến bên giường, nhẹ giọng gọi: "Mẫu thân."


Trên giường, Đào thị vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên màn trướng.


Một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi lấy lại tinh thần, ngón tay khẽ động, nắm lấy tay nữ nhi.


Lúc này, ánh mắt bà mới dần có tiêu điểm.


Bà nhìn hai nữ nhi trước mặt, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hiện giờ là năm nào?"


Cả hai đều thoáng ngẩn ra, liếc nhìn nhau.


Lạc Hi chậm rãi đáp: "Năm nay là năm Gia Ứng thứ hai mươi ba. Mẫu thân, người đã quên sao?"


Đào thị khẽ run lên, ngây ngẩn lặp lại: “Năm Gia Ứng thứ hai mươi ba…"


Giọng bà đột nhiên nghẹn lại, viền mắt phiếm hồng, “Thì ra… đã hai mươi ba năm rồi. Vẫn còn kịp…"


Lời nói mơ hồ này khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy khó hiểu.


Lạc Hi khẽ nhíu mày: “Mẫu thân nói gì vậy? Cái gì vẫn còn kịp?"


Đào thị mấp máy môi, định nói nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt bà dừng lại trên bụng phẳng lì của Lạc Hi, gượng cười nhạt nhẽo, "Không có gì."


Bà cố chống người ngồi dậy, nhẹ nhàng dặn dò: "Con đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Mẫu thân không sao, con về dưỡng thai đi."


Lạc Hi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng sau khi ngồi lại một lát, nàng ấy vẫn trở về nghỉ ngơi theo lời của mẫu thân.


Sau khi Lạc Hi rời đi, Đào thị cũng cho tất cả hạ nhân lui ra.


Căn phòng nhanh chóng trở nên tĩnh lặng.


Lúc này, bà đột nhiên giơ tay lên, cấu mạnh vào cánh tay mình.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!