Chương 25

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 76 0
Chương trước Chương tiếp
Bên kia Khúc Giang Trì, thuỷ tạ bên cạnh cũng đã có người chú ý đến bên này.


Thái tử Tiêu Nghị đang uống trà, động tác chậm lại, ánh mắt dừng trên nhóm nữ tử xa xa.


Hắn ta chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tiêu Sở Hoài đang ngồi ở bên cạnh.


Tiêu Sở Hoài làm ngơ: “Yên tâm, lần này không phải do ta làm nàng ấy khóc.”


Tiêu Nghị khẽ thở dài: “Đương nhiên ta biết không phải do đệ.”


Sau đó lại lập tức cong môi, chọc vào cánh tay hắn, “Nhưng đệ đi xem muội ấy một chút đi."


Tiêu Sở Hoài đặt chén trà xuống, giọng điệu không chút dao động: “Không đi."


Tiêu Nghị biết người này ăn mềm không ăn cứng, đành dỗ dành: “Hôm nay hoàng tẩu của đệ vẫn chưa ổn định thai khí nên không tiện ra ngoài, nếu để nàng ấy nhìn thấy chuyện này, chắc chắn sẽ lo lắng."


Hắn ta cười nói: “Nếu ta đi, mọi chuyện sẽ bị làm ầm lên, đệ đi thì thích hợp hơn."


Tiêu Sở Hoài đặt tách trà trong tay xuống rồi nói: “Hoàng huynh không nghĩ ngoài việc triều chính, người đệ đệ như ta đây vẫn phải trông trẻ cho huynh mà huynh còn bắt bẻ ta phải trông cho cẩn thận, không phải có hơi quá đáng với ta sao?”


“Sanh Sanh là một đứa trẻ ngoan, muội ấy không có ý đồ xấu đâu.”


Thấy Tiêu Sở Hoài vẫn bất động, Thái tử đành diễn kịch, “Thôi được rồi, để ta đi một mình.”


Tiêu Sở Hoài thở dài một hơi, rốt cuộc cũng đứng dậy, “Được rồi, ta đi được chưa!”


Tiêu Nghị cười tủm tỉm: “Chỉ cần đưa muội ấy đến chỗ huynh trưởng là được rồi, đệ cũng từng gặp Lạc Thanh Yến rồi đấy."


Tiêu Sở Hoài bước đi, để lại một câu đầy chế nhạo: “Hoàng huynh vẫn nên sửa lại tật xấu dễ mềm lòng này đi."


Nhưng khi Tiêu Sở Hoài vừa bước qua đình hành lang, ánh mắt hắn thoáng dừng lại.


Một thân ảnh khác đã xuất hiện trước hắn.


Đặng Dục.


Hắn ta bình tĩnh bước lên đình hóng gió, giọng điệu ôn hòa nhưng mang theo ý tứ cảnh cáo, “Tiểu muội ta lỡ lời, mong các vị đừng để trong lòng. Miêu Cầm, ra ngoài với ta.”


Hắn ta hơi cúi đầu, vừa khéo để lộ túi thơm bên hông.


Mà lúc này, ánh mắt Lạc Sanh thoáng dại ra.


Vì nàng vừa nhận ra rằng…


Đó chính là túi thơm của nàng!


Lạc Sanh vô thức sờ vào thắt lưng của mình.


Nàng phát hiện chiếc túi hương treo ở đó thật sự đã biến mất!


Lạc Sanh định gọi Đặng Dục nhưng thấy họ đã đi xa.


Nàng đứng tại chỗ do dự một hồi lâu.


Không được, bên trong có chứa hương liệu, không thể để Đặng Dục cầm được.


Lạc Sanh đã do dự một lúc, cuối cùng nàng quyết định đợi một chút nữa để tránh ánh mắt của đám đông rồi mới đi qua.


Nàng quay lại nhìn những người trong đình, vô tình nhìn về phía Cửu công chúa.


So với Nguyên Mạt, người từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng phụ mẫu thì Cửu công chúa Tinh Dao sống trong cung không được sủng ái, vì cũng không thích tranh đoạt, tính tình hiền hòa như một con cừu nhỏ.


Đột nhiên Lạc Sanh nhớ đến lời mẫu thân nói rằng nàng ấy vì bị cảm lạnh vào lễ Thượng Tị mà không lâu nữa sẽ qua đời, không biết có phải vì sự náo loạn này mà xảy ra hay không.


Dù sao, vừa nãy Công chúa Tinh Dao đã an ủi nàng.


Lạc Sanh có chút bất an, tiến lên nói: “Thần nữ đã làm phiền công chúa rồi.”


Tinh Dao mỉm cười nói: “Chúng ta đã làm gì đâu, sự việc này xuất phát từ lời đồn, hôm nay các người nói rõ cũng là chuyện tốt.”


Có Cửu công chúa nói thẳng đây là lời đồn, tương đương với việc công khai giúp nàng thanh minh.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!