Chương 15

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 80 0
Chương trước Chương tiếp
Dứt lời, hắn không muốn mất thêm thời gian, quay sang nói: "Phụ thân hẳn là đã bàn chuyện xong, các ngươi có thể vào trong. Ta đưa tiểu muội trở về."


Nói xong, hắn xoay người dắt tay Lạc Sanh, dẫn nàng rời khỏi hành lang dài.


Đặng Diệu Cầm tức giận giậm chân, “A huynh! Huynh xem bọn họ kìa!"


Nhưng Đặng Dục lại không để ý đến nàng ta, ánh mắt hắn ta vẫn dõi theo bóng dáng mảnh mai của Lạc Sanh đang khuất dần.


“Ta thấy rồi!” Hắn ta nheo mắt rồi chậm rãi nói tiếp: “Sao trước kia lại không phát hiện ra… trong nhà biểu thúc lại có một mỹ nhân như vậy?"


Đặng Diệu Cầm vẫn còn bực bội: “Mỹ nhân gì chứ? Chẳng qua là một thứ nữ ít ra ngoài mà thôi! Hơn nữa, vừa rồi ta bắt gặp nàng ta lén lút nhìn a huynh ở bên ngoài, còn chối đây đẩy!"


Đặng Dục thoáng nhướng mày, ý cười càng sâu, “Thật sao?"


"Ta tận mắt thấy!" Đặng Diệu Cầm hừ nhẹ, nói thêm: “Ta chỉ bảo nàng thứ nữ không thể làm chủ mẫu, ai ngờ nàng lập tức xấu hổ đến mức giận dỗi."


Đặng Dục bật cười.


“Nếu vậy…" Hắn ta nắm chặt hai tay sau lưng, đáy mắt hiện lên vài phần suy tư.


Từ trước đến nay, hắn ta luôn muốn dựa vào thế lực của nhạc phụ Thái tử nhưng không thành.


Nếu tiểu biểu muội này thích hắn ta, chẳng phải mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn sao?


*


Trong viện, Lạc Sanh yên lặng đi theo huynh trưởng, không để tâm đến sự vô lễ của huynh muội Đặng gia.


Tâm trí nàng vẫn vẩn vơ suy nghĩ về những lời mẫu thân nói sau khi tỉnh lại.


Đột nhiên, có thứ gì đó ấm áp phủ lên vai nàng.


Nàng giật mình, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt ôn hòa như gió xuân của Lạc Thanh Yến.


Hắn hơi nghiêng người, động tác tự nhiên mà tao nhã, vừa cởi áo choàng của mình khoác lên vai nàng: “Tiết trời đầu xuân vẫn còn lạnh, muội nên mặc thêm áo khi ra ngoài."


Lạc Sanh chớp mắt, ngẩng lên nhìn hắn, “A huynh không lạnh sao?"


“Không lạnh." Lạc Thanh Yến mỉm cười, cúi đầu giúp nàng buộc lại dây áo choàng.


Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, như sợ nàng không thoải mái.


Lạc Sanh cảm thấy tâm tình khá hơn một chút.


Áo choàng quá rộng, nhưng lại vừa hay che đi sự quẫn bách của nàng khi không buộc ngực.


Dĩ nhiên, nàng không hề nhận ra đây là do huynh trưởng tinh ý.


Trong lòng nàng thật sự nghĩ rằng: A huynh sợ nàng bị lạnh.


Lạc Thanh Yến cười khẽ, “Xích đu ở hậu viện đã dựng xong rồi, muội muốn qua xem thử không?"


Lạc Sanh liếc nhìn y phục đơn bạc của huynh trưởng, cảm thấy hắn không nên đứng ngoài gió lâu, liền đề nghị: “Ngày mai đi. Nếu hôm nay a huynh không bận, có thể đến viện của muội ngồi một lát không?"


“Đúng lúc sáng nay ta vừa cho người đi mua sữa chua hoa đào của Tụ Phúc Hiên cho muội?"


Mắt nàng sáng rực lên, “Thật sao?”


Món ăn này nổi danh nhất kinh thành, nàng chỉ được nếm một lần vào ngày đại hôn của a tỷ năm trước, từ đó nhớ mãi không quên.


Đáng tiếc, mỗi năm chỉ có vào mùa xuân, mà muốn mua được thì phải dậy từ rất sớm.


“A huynh không phải dậy từ canh tư đã đi mua đấy chứ?"


Lạc Thanh Yến vẫn cười dịu dàng, “Trùng hợp phải đến thư uyển lấy thư, nên tiện đường mua."


Lại là kiểu lừa dối dịu dàng này!


“A huynh đừng gạt muội, muội biết hết rồi."


Lạc Thanh Yến bật cười, "Muội biết gì nào?"


Lạc Sanh không trả lời, nhưng nàng biết mọi người đều đối xử rất tốt với nàng.


Thậm chí quá tốt.


Đôi khi, nàng không khỏi tự hỏi


Nàng có thật sự xứng đáng với những điều này không?
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!