Chương 17

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 76 0
Chương trước Chương tiếp
Cả nhà đều rơi vào cái chết.


Mà hiện tại…


Người duy nhất có thể tiếp cận Tiêu Sở Hoài, cũng chỉ có nàng.


Lạc Sanh cúi nghĩ.


Tóm lại, dù Tiêu Sở Hoài có thích hay không, hắn nhất định vẫn sẽ cướp đoạt nàng.


Nếu đã không tránh được, chi bằng… nàng chủ động ra tay.


So với việc suốt ngày thấp thỏm lo lắng chờ ngày bị cưỡng đoạt, không bằng nàng tự mình tiếp cận hắn, tận dụng cơ hội thăm dò thực hư, tìm đường lui cho Lạc gia.


Giáo tập ma ma từng nói rằng “Nam nhân trên giường là lúc miệng lưỡi lỏng lẻo nhất, cũng là lúc tâm tư mềm mại nhất."


Lạc Sanh tự biết mình chẳng có bản lĩnh điều khiển Tiêu Sở Hoài, nhưng nếu có thể đổi lấy một con đường sống, vậy cũng đáng.


Hàm Song thấy nàng ngẩn người, liền lên tiếng: “Tiểu thư, dạo này tâm trạng người không tốt sao?"


“Không sao." Lạc Sanh cắn một miếng sữa chua hoa đào, hương vị thanh ngọt lan tỏa trong miệng nhưng nàng lại chẳng cảm nhận được gì.


Hàm Song chưa từng thấy nàng lo lắng như thế, bèn cười nói: “Nô tỳ thấy tiểu thư nên đi dạo giải sầu. Sắp đến lễ Thượng Tị đạp thanh, chúng ta có thể đi Khúc Giang Trì chơi một chuyến."


Lạc Sanh thoáng ngẩn ra.


Lễ Thượng Tị?


Ngũ vương gia… hẳn là sẽ xuất hiện ở đó.


Nàng trầm tư một lát, chợt cảm thấy mọi chuyện cũng không quá khó khăn.


Dù sao nàng cũng quen rồi.


Từ nhỏ, nàng đã được dạy cách câu dẫn nam nhân, từng được bồi dưỡng thành “ngựa gầy”, ai có thể thạo việc này hơn nàng chứ?


Tuy không muốn nhớ lại nhưng nếu đây là cách duy nhất để bảo toàn cả nhà, nàng cũng không thể lùi bước.


Vả lại, đây cũng là cơ hội để báo đáp ân tình của Lạc gia.


Nghĩ đến đây, Lạc Sanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.


Lạc Sanh buông điểm tâm, khóe môi thoáng nhếch lên, “Được, vậy thì đi thôi."


Nàng nhớ tới một chuyện, liền nói: “Nhân tiện, ta muốn đến thăm mẫu thân một lát."


Nàng cần đến tìm mẫu thân để hỏi thêm chi tiết.


Nói rồi, nàng bảo Hàm Song gói một đĩa điểm tâm mang theo.


Khi đến phòng mẫu thân, nàng phát hiện phụ thân cũng có mặt ở đó.


Hai người ngồi trong phòng, sắc mặt ngưng trọng, có lẽ đang bàn luận về những biến cố trong triều.


Lạc Triển thấy nàng bước vào, chỉ dặn dò vài câu rồi nhanh chóng rời đi, để lại hai mẹ con ở lại trong phòng.


Đào Hạnh kéo nàng ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Con đừng lo lắng, chuyện ở triều đình đã có phụ thân con lo liệu."


Lạc Sanh gật đầu.


Nhưng nàng biết, chuyện ngoài triều đình, nàng không thể giúp được gì.


“Mẫu thân à, người có thể kể kỹ hơn về những chuyện xảy ra từ khi a tỷ mang thai không?"


Đào Hạnh thoáng sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: “Ngoan! Cuối cùng cũng có người chịu tin lời ta!"


Bà kéo nàng ngồi xuống, một bên nhấm nháp trà bánh, một bên kể lại những chuyện đã xảy ra trong kinh thành.


Lạc Sanh nghe mẫu thân thuật lại suốt cả buổi chiều, mãi đến khi dùng xong bữa tối, nàng mới trở về phòng.


Theo lời mẫu thân, trong khoảng thời gian trước và sau lễ Thượng Tị, kinh thành không có đại sự gì quá mức rõ ràng.


Chỉ có một chuyện đáng chú ý


Cửu công chúa vốn đang khỏe mạnh lại đột nhiên cảm lạnh sinh bệnh, chỉ sau vài ngày liền qua đời.


Nhưng chuyện này… có vẻ không liên quan nhiều đến đại cục.


Dù sao, nàng cũng không có cách nào thay đổi việc người khác sinh bệnh.


Suy nghĩ một lát, nàng lại nhớ đến mục tiêu chính của mình, Tiêu Sở Hoài.


Nếu không thể ngăn cản cục diện, chi bằng… nàng dùng chính mình để đổi lấy tin tức.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!