Chương 4

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 107 0
Chương trước Chương tiếp
Thậm chí Tiêu Sở Hoài không thèm liếc mắt nhìn hộp gấm, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo:


"Đặng đại nhân thật có lòng."


Đặng Lưu lau mồ hôi lạnh, tiếp tục dò xét: “Hiện nay chiến sự nơi biên cương căng thẳng, bệ hạ lại bệnh nặng, Thái tử điện hạ thì chỉ một lòng vây quanh Thái Tử Phi mà lơ là chính sự. Kẻ làm thần tử như bọn ta, sao có thể không lo lắng?"


Tiêu Sở Hoài vẫn giữ im lặng.


Thấy vậy, Đặng Lưu càng thêm mạnh dạn, ông ta khẽ hạ thấp giọng: “Thần biết điện hạ thân là Vương gia nhưng có tài năng hơn người, đáng tiếc chưa được trọng dụng."


“Thần không có ý khác, nhưng Thái tử chưa bao giờ nghe lời khuyên nhủ của chúng thần" Ông ta cười khẽ: “Nếu điện hạ có tâm, thần cùng các vị đại nhân trong triều cũng có thể giúp ngài thay đổi thế cục một chút. Điện hạ thấy thế nào?"


Lạc Sanh vốn không giỏi suy luận những chuyện phức tạp, nhưng bao nhiêu đây cũng đủ để nàng hiểu


Ông ta đang xúi giục Ngũ vương gia tạo phản!


Nàng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hơi thở cũng nhẹ đi mấy phần.


Nếu… nếu Tiêu Sở Hoài thực sự làm phản, vậy a tỷ sẽ ra sao?


Chẳng phải trong thoại bản hay nói… tranh đoạt hoàng quyền , huynh đệ tương tàn, ngay cả thê tử cũng không thoát khỏi liên lụy?


Không được!


Ngũ điện hạ nhất định là người có lương tâm, không thể nào bị gian thần xúi giục!


Lạc Sanh che miệng với vẻ kinh hoảng, theo bản năng đến gần cửa sổ để nghe rõ hơn.


Nhưng đúng lúc ấy, nàng vô tình đá trúng một chậu hoa đặt sát vách tường.


"Cạch!" Âm thanh giòn vang vang vọng khắp viện.


Trong sân, bầu không khí lập tức đông cứng lại.


Sắc mặt Đặng Lưu thay đổi, đứng bật dậy, hét lên: “Ai ở đó?!"


Lúc này, chỉ cách một bức tường, Lạc Sanh vô thức nín thở, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh.


Nàng cúi đầu, do dự trong một chốc, cuối cùng quyết định chủ động đứng ra nhận sai.


Nhưng ngay khoảnh khắc nàng vừa nhấc chân, một giọng nói trầm ổn, lạnh nhạt từ trong phòng vọng ra: “Chỉ là một con thỏ chạy loạn mà thôi. Đặng đại nhân là người quang minh chính trực, vì sao lại hoảng hốt đến vậy?"


Lạc Sanh giật mình, dừng bước.


Bầu không khí trong phòng cũng thoáng thả lỏng.


Đặng Lưu lộ ra chút xấu hổ, vội vàng cười lấp liếm: “Không ngờ điện hạ lại có thú vui nuôi thỏ."


“Thỏ của Hoàng tẩu nuôi, không biết vì sao lại chạy đến đây." Tiêu Sở Hoài thản nhiên đáp, giọng điệu nhàn nhạt: “Bổn vương không thích nuôi, lại càng ghét mấy loài yếu đuối, phiền toái này."


Đặng Lưu đoán sai ý, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Là thần lỡ lời, mong điện hạ không trách phạt."


Tiêu Sở Hoài nhìn ông ta với vẻ hờ hững, giọng nói ngập tràn sự uy nghiêm: "Ngươi lỡ lời, chỉ có chuyện này thôi sao?"


Đặng Lưu lập tức căng thẳng.


Ông ta biết Tiêu Sở Hoài đang ám chỉ điều gì, nhưng vẫn cố tình giả bộ hồ đồ: “Thần chỉ là nói thật lòng. Nếu có chỗ nào mạo phạm điện hạ, mong ngài rộng lượng bỏ qua."


Tiêu Sở Hoài không để ý đến sự chột dạ của ông ta, chỉ thản nhiên nói: “Việc của lệnh lang, hắn dám gây náo loạn ở biên quan, bổn vương có thể lập tức cách chức hắn. Khuyên Đặng đại nhân chớ tự chuốc họa vào thân, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."


Vẻ mặt của Đặng Lưu xanh mét, cúi đầu càng thấp hơn.


“Ngoài ra…" Tiêu Sở Hoài dừng một chút, ánh mắt trở nên sắc bén: “Đặng đại nhân, tay không nên vươn quá dài. Cẩn thận có ngày tự chuốc họa vào thân, tự đào hố chôn mình."
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!