Chương 14

Đăng lúc 19:37 09/07/2025 87 0
Chương trước Chương tiếp
Tiêu Sở Hoài mà thanh tâm quả dục?!


Lạc Sanh càng nghe càng phiền.


“Đúng rồi,” Đặng Diệu Cầm đột nhiên ôm lấy tay nàng một cách trìu mến, “Sao hôm qua Đông Cung có tiệc mừng mà không mời ta đến dự?”


Lạc Sanh rút tay ra, “Có phải tiệc do nhà ta tổ chức đâu?”


“Lần sau ngươi nhớ bảo a tỷ của ngươi mời ta đó.”


Lạc Sanh cảm thấy khó chịu, muốn từ chối thay Lạc Hi nhưng lại không biết nên nói gì.


Từ nhỏ nàng đã học được cách đón ý nói hùa để có thể thỏa mãn nhu cầu của khách quan, cho nên nàng không thể nói nặng lời với người khác.


Ngay cả khi tức giận, nàng cũng khiến người đối diện cảm thấy như nàng đang làm nũng.


Khi tức giận, nàng cũng chỉ đơn giản không tiếp lời lại.


Dù sao lần sau cũng không mời nàng ta đâu.


Nhưng chưa kịp tìm cách tránh đi, từ xa chợt vang lên một giọng nói ấm áp ôn hòa: “Sanh Sanh."


Nàng ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt ủ rũ lập tức sáng ngời như thể nhìn thấy một vị cứu tinh: “A huynh!"


Nhưng vừa bước tới, nàng liền khựng lại.


Bởi vì bên cạnh Lạc Thanh Yến… còn có Đặng Dục!


“A huynh đến đúng lúc lắm.” Đặng Diệu Cầm gọi Đặng Dục, “A huynh, Sanh Sanh tỷ tỷ đang tìm huynh đó.”


Nghe Đặng Diệu Cầm nói thế, ánh mắt của Đặng Dục trở nên tự mãn, trong mắt hiện lên chút đùa cợt: “Thật sao?”


“Không phải.” Lạc Sanh thấy nàng ta nói lung tung, hai má lập tức ửng hồng vì sốt ruột, “Ngươi đừng nói linh tinh.”


Dường như Lạc Sanh có thể cảm nhận được ánh mắt của Đặng Dục lướt qua ngực nàng.


Nàng lập tức hoảng hốt.


Không xong rồi!


Nàng không ngờ có khách đến chơi nhà nên đã không buộc ngực!


“Được rồi, được rồi, ta là người nói thế.” Đặng Diệu Cầm tỏ vẻ đã hiểu hết mọi chuyện, hành động này của nàng ta khiến cho Lạc Sanh như có vẻ chột dạ.


Lạc Sanh đẩy nàng ta ra, “Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.”


Lạc Sanh chạy đến trốn sau lưng Lạc Thanh Yến.


Lạc Thanh Yến vốn luôn điềm đạm nhưng lúc này lại khẽ nhíu mày.


Giọng hắn trầm xuống, “Sanh Sanh vẫn chưa thành thân. Lệnh muội đang ở nhà người khác với tư cách là khách thì phải cư xử cho đúng mực. Đừng tùy tiện suy đoán về gia chủ, như thế thật vô lễ.”


Lạc Sanh càng nép mình hơn, nàng thầm nghĩ huynh trưởng của mình vẫn tốt hơn mấy người kia.


Đặng Diệu Cầm thoáng khó chịu, giọng điệu mang theo chút hờn dỗi: "Ai nha, ta chỉ đùa một chút, biểu huynh nghiêm túc như vậy thật không thú vị."


Lạc Thanh Yến thản nhiên đáp: “Vốn dĩ trò đùa này cũng không thú vị."


Sắc mặt Đặng Diệu Cầm có chút lúng túng, nàng ta hậm hực kéo ống tay áo của Đặng Dục, tỏ vẻ ấm ức.


Nhưng Đặng Dục căn bản không quan tâm đến cuộc đối thoại của bọn họ. Hắn ta chỉ chăm chú nhìn Lạc Sanh ánh mắt nàng tựa như có chút ủy khuất, lại mềm mại như nước, khiến hắn ta vô thức cảm thấy xương cốt như muốn nhũn ra một nửa.


Hắn ta cười, giọng điệu nói ra cũng rất ôn hòa: “Chỉ là chuyện nhỏ, hà tất phải vì vậy mà làm mất hòa khí."


Nói xong, hắn ta chắp tay thi lễ, “Tiểu muội lỡ lời, tại hạ thay nàng xin lỗi hai vị."


Lạc Sanh không muốn tiếp tục dây dưa.


Xin lỗi thì xin lỗi, nhưng ánh mắt của hắn ta lại nhìn đi đâu vậy?!


Rõ ràng không có chút thành ý nào.


Lạc Thanh Yến không chấp nhận kiểu xin lỗi qua loa như vậy, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu lệnh muội còn chưa học tốt quy củ, không bằng ở nhà rèn luyện thêm, tránh để Đặng huynh phải xấu hổ vì nàng."
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!