Chương 11

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 39 16
Chương trước Chương tiếp
Tưởng Nam Nhứ từng gặp gã vài lần. Gã không cao, thân hình gầy nhưng rắn chắc, làn da ngăm đen. Đôi mắt gã luôn lộ vẻ xảo quyệt như loài mèo rình mồi, ánh nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng không khỏi rợn tóc gáy. Nhưng cảm giác khó chịu đó chỉ là cảm nhận chủ quan của nàng, chẳng có bằng chứng rõ ràng để nói ra hay đối chất.

Hai nhà vốn không có quan hệ qua lại gì, không ngờ Lưu Hiểu Vân lại âm thầm nhờ bà mối Vương làm mối cho hai nhà.

“Thường phú thương muốn cưới Nhứ tỷ nhi?” Lưu Hiểu Vân ngây người, mắt đảo qua đảo lại rồi hừ lạnh: “Thường phú thương hơn Nhứ tỷ nhi hai con giáp, gả con bé cho gã chẳng phải là hại nó sao? Trong thôn người ta sẽ bàn tán thế nào về ta chứ?”

Người ngoài nghe thì có thể nghĩ bà thật lòng lo cho con gái, nhưng Tưởng Nam Nhứ biết rõ, mẫu thân nàng chỉ đang tìm cớ để đòi thêm sính lễ mà thôi.

Bà mối Vương là người từng trải, chỉ cần nhìn cách Lưu Hiểu Vân nói chuyện là hiểu rõ tâm tư của bà ta. Trong lòng dù khinh thường hành vi ‘bán con cầu tài’ của bà ta, nhưng ngoài mặt vẫn cười ha hả, phụ họa: “Đúng là lớn tuổi thật… Nhưng Thường phú thương là người thế nào thì bà và ta đều rõ. Thành thật mà nói thì biết thương vợ. Nhứ tỷ nhi nhà bà đẹp như hoa thế này, chẳng phải nên được che chở cho xứng đáng sao?”

“Đương nhiên, ta cũng biết với dung mạo của Nhứ tỷ nhi, chuyện gả chồng chẳng phải điều đáng lo. Nhưng mà…”

Bà mối Vương vừa khen Tưởng Nam Nhứ xinh đẹp, vừa khéo léo chuyển chủ đề, hạ giọng nói: “Tình hình các nhà trong thôi chắc hẳn bà cũng rõ. Lựa tới chọn lui có mấy ai đưa nổi sính lễ hậu hĩnh đâu? Mà trong số ít đó, nhà nào so được với nhà Thường phú thương chứ?”

Bà dừng lại, nhấn mạnh từng lời: “Hơn nữa, Thường phú thương còn nói chỉ cần bà gật đầu, gã sẽ đưa thêm một phần sính lễ để hiếu kính nhạc mẫu.” Vừa dứt lời, bà mối Vương cười nham hiểm, vỗ nhẹ mu bàn tay Lưu Hiểu Vân rồi giơ ba ngón tay lên, ngụ ý rõ ràng. Bà hoàn toàn không quan tâm chuyện một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi gọi một người phụ nữ hơn ba mươi là nhạc mẫu, mà chỉ thấy lợi ích trước mắt hấp dẫn hơn bất cứ điều gì.

Trước lợi ích béo bở, ánh mắt Lưu Hiểu Vân ánh lên tia do dự. Nhưng khi bà ta định mở miệng nói điều gì đó, tiếng bước chân ngoài cửa khiến bà ta chú ý. Nhìn theo bản năng, sắc mặt Lưu Hiểu Vân lập tức thay đổi. Họ mải mê bàn bạc nên quên mất trong nhà vẫn còn một người khác.

Tưởng Nam Nhứ bước vào, dáng người mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc vẫn giữ vẻ thản nhiên như không nghe thấy những gì vừa được bàn bạc, nàng lặng lẽ đặt hai ly nước ấm trước mặt họ.

“Bà Vương, mời uống nước.”

Bà mối Vương không đoán được Tưởng Nam Nhứ đã nghe được bao nhiêu, nhưng bà biết rõ tình hình của nhà họ Tưởng. Lưu Hiểu Vân nắm quyền trong nhà, từ trước đến nay chẳng mấy coi trọng con gái, ý kiến hay suy nghĩ của Tưởng Nam Nhứ hoàn toàn không quan trọng. Dù nàng có nghe được gì cũng chẳng sao cả.

Nghĩ vậy, bà mối Vương ngước mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Tưởng Nam Nhứ, rồi lại liếc sang Lưu Hiểu Vân, người phụ nữ đã ngoài ba mươi nhưng vẫn giữ được phong thái mặn mà. Một người là đóa hoa mới nở, một người dù qua tuổi thanh xuân nhưng vẫn giữ vẻ quyến rũ. Chỉ cần họ đứng cạnh nhau, không thiếu những nam nhân trong thôn bị mê hoặc đến quên lối về.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700