Chương 3

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 65 16
Chương trước Chương tiếp
Đáng tiếc, sao không gãy hẳn cho rồi.

“A… A tỷ…”

Tưởng Nam Nhứ ngẩng đầu, phát hiện giọng hắn ta có chút khác thường. Nàng nghi hoặc nhìn lên, bắt gặp ánh mắt hoảng loạn của hắn ta. Khác hẳn với vẻ mặt nhăn nhó đau đớn lúc trước, giờ đây Tưởng Đậu Vũ sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ giữa ban ngày.

Theo ánh mắt hắn ta nhìn, Tưởng Nam Nhứ mới phát hiện ra ngay trước mặt đệ đệ nàng, dưới khe hở của tảng đá lớn, có một nam nhân đang nằm.

Nửa người y bị tuyết vùi lấp. Bộ xiêm y trắng như trăng non gần như hòa làm một với màu tuyết. Mái tóc đen dài, sườn mặt tinh xảo, ngũ quan tuấn tú đến mức khiến người ta khó lòng quên được. Nhưng vết máu loang lổ xung quanh cơ thể y lại khiến người ta rùng mình sợ hãi.

“Chết… Chết người rồi!”

Tưởng Đậu Vũ chưa từng thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, lập tức hoảng sợ tột độ. Hắn ta vừa hét lên vừa dùng tay chân loạng choạng bò lùi lại.

Sắc mặt Tưởng Nam Nhứ cũng thay đổi, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn chạy. Từ nhỏ đến lớn, ngoài vài lần chứng kiến trưởng bối qua đời, nàng chưa từng thấy thi thể nào, huống chi là một người chết không rõ nguyên nhân giữa núi rừng thế này.

Nhưng khi lùi được vài bước, Tưởng Nam Nhứ đột nhiên dừng lại.

Nếu hôm nay nàng không mang được con mồi về, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận đòn từ mẫu thân. Nhưng điều đó còn chưa đáng sợ bằng việc nhà đã cạn lương thực. Mẫu thân nàng chắc chắn sẽ lấy cớ này để ép nàng gả đi đổi lấy lương thực.

Ở thôn này, một nữ hài chưa đến tuổi cập kê chẳng đáng giá bao nhiêu. Còn sau khi nàng vừa mới cập kê vài ngày trước, mẫu thân nàng đã bắt đầu lo chuyện hôn sự, rao giá rõ ràng, chẳng quan tâm đến phẩm hạnh hay gia thế của nhà trai, chỉ cần có tiền là được, thái độ ấy chẳng khác gì bán con gái lấy lợi.

Gió lạnh thổi bay những lọn tóc mai của Tưởng Nam Nhứ, nàng xách váy, bước nhanh về phía nam nhân đang nằm bất động trên đất.

Người chết thì đã sao? Người chết còn dễ đối phó hơn người sống nhiều.

Tưởng Nam Nhứ ngồi xổm xuống cạnh nam nhân, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của y. Nàng thuận tay thử hơi thở của y. Hơi thở yếu ớt đến mức khó phát hiện, nhưng ít ra y vẫn chưa chết. Tin tốt là vậy, nhưng tin xấu là y cách cái chết không xa.

Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nàng, nàng không có ý định cứu y, chỉ muốn lấy lại con mồi mà thôi.

Không biết nam nhân này nằm đây bao lâu, toàn thân y đã đông cứng như tảng đá. Tưởng Nam Nhứ phải dùng hết sức mới có thể kéo y qua một bên đất trống. Sau đó, nàng cẩn thận gạt lớp tuyết trên mặt đất, lộ ra lớp bùn mềm phía dưới. Chẳng mất bao lâu, nàng đã đào được con mồi mà phụ thân nàng để lại.

Thấy nhiệm vụ hoàn thành suôn sẻ, Tưởng Nam Nhứ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng chuẩn bị mang theo con mồi rời đi thì đột nhiên có một bàn tay nắm chặt lấy cổ chân nàng. Cảm giác lạnh băng truyền đến khiến nàng giật mình.

Nàng quay đầu lại thì thấy nam nhân đột nhiên mở mắt, ánh mắt mờ mịt như sương mù, đầy bản năng cầu sinh. y nắm lấy chân nàng như bấu víu vào cọng rơm cuối cùng, ánh mắt cầu cứu nhìn chằm chằm vào nàng.

Hơi thở Tưởng Nam Nhứ khựng lại trong giây lát, tiếng thét chực trào nơi cổ họng bị nàng nuốt ngược xuống. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thêm, lực nắm trên cổ chân nàng từ từ buông lỏng, rồi cánh tay y vô lực rơi xuống đất.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700