Chương 15

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 33 16
Chương trước Chương tiếp
Chẳng bao lâu sau, Tưởng Nam Nhứ thấy nàng ấy nghiêng đầu thì thầm gì đó với tam bá mẫu, rồi đứng dậy tiến thẳng về phía nàng.

Trời trong, tuyết đọng trên mái hiên tan dần, từng giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống ven mái, lọt vào vũng nước trên nền đá xanh, tạo nên từng vòng gợn sóng lăn tăn.

“Muội chính là tiểu nữ nhi của tứ thúc sao? Bao năm không gặp, không biết muội còn nhớ ta không?”

Giọng nói uyển chuyển, mềm mại vang lên, âm thanh trong trẻo mà thanh thoát, như thấm vào tận ruột gan, mang theo cảm giác dễ chịu lạ thường.

Lưng Tưởng Nam Nhứ khẽ cứng đờ trong khoảnh khắc. Nàng không hiểu vì sao Tưởng Văn Thúy lại chủ động bắt chuyện với mình, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Nàng chỉ có thể đưa tay chỉnh lại mái tóc bên tai, dùng hành động nhỏ này để che giấu sự chột dạ và căng thẳng khi bị phát hiện đang lén quan sát.

Một lúc sau, nàng mới giả vờ bình tĩnh đáp lời: “Tất nhiên là ta nhớ rõ tứ tỷ tỷ rồi.”

Tưởng Văn Thúy nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng. Trước mắt nàng ấy là thiếu nữ cúi đầu nhút nhát, hàng mi dài và dày như lông quạ khẽ run dưới ánh nhìn dò xét của nàng ấy. Trong đôi mắt ấy có chút bối rối mờ mịt, lại mang theo nét mềm mại mị hoặc, khiến người ta khó lòng rời mắt.

Tưởng Văn Thúy hơi giật mình, nàng ấy không ngờ trong thôn lại có một mỹ nhân tươi tắn thoát tục đến vậy. Sau khi trầm ngâm một lát, nàng ấy khẽ cười: “Ta mới từ thành Tín Dương trở về, thực sự mệt mỏi. Không biết muội có thể vào nhà trò chuyện cùng ta một lúc được không?”

Nghe vậy, Tưởng Nam Nhứ hơi ngước mắt lên, do dự một chút rồi cũng đáp: “Ta đi nói với mẫu thân một tiếng đã, sẽ lập tức trở lại.”

Tưởng Văn Thúy gật đầu, ra hiệu nàng đi nhanh rồi về.

Tộc từ không lớn, vốn chỉ là một gian nhà cũ nát. Sau lần trùng tu năm đó mới miễn cưỡng có chút khang trang, sau này còn xây thêm hai gian nhà kề để nghỉ chân.

Trong phòng nhà kề, Tưởng Nam Nhứ ngồi co ro trên sạp, ngón tay đan vào nhau không yên, bối rối vô cùng. Cách đó không xa, hai nha hoàn mặc đồ giống hệt nhau đang hầu hạ Tưởng Văn Thúy thay quần áo. Tuy gọi là nha hoàn, nhưng chỉ nhìn trang phục và khí chất của họ thôi cũng đủ thấy vượt xa con gái của tiên sinh dạy học trong thôn.

Trong lòng Tưởng Nam Nhứ, con gái tiên sinh dạy học là người dịu dàng nhất mà nàng từng gặp. Dù đối xử với ai cũng hòa nhã dễ gần, cử chỉ nhã nhặn lễ độ, như thể nàng sinh ra đã không thuộc về thôn làng nhỏ bé này. Tưởng Nam Nhứ luôn âm thầm lấy nàng làm tấm gương để học hỏi.

Nhưng giờ đây, người mà nàng từng ngưỡng mộ ấy lại chẳng thể so với hai nha hoàn bình thường của Tưởng Văn Thúy…

Tưởng Nam Nhứ mím môi, sự sụp đổ trong lòng khiến nàng cảm thấy khó chịu. Khó chịu vì bản thân mình kiến thức nông cạn, càng khó chịu hơn khi nhận ra có lẽ cả đời này nàng sẽ chỉ bị kẹt lại ở thôn Thanh Nguyên nhỏ bé này, không bao giờ được thấy thế giới rộng lớn ngoài kia.

Tưởng Văn Thúy thay áo bông lụa lam, thong thả ngồi xuống phía đầu sạp, nhẹ giọng gọi kéo Tưởng Nam Nhứ ra khỏi dòng suy nghĩ: “Muội muội A Nhứ, để muội đợi lâu rồi.”

Tưởng Nam Nhứ hoàn hồn, vội vã lắc đầu: “Không… không có đâu ạ.”

Nàng ngồi thẳng lưng, dáng vẻ cẩn trọng, lo sợ mình sẽ thất lễ, trên người toát ra vẻ rụt rè, thiếu tự nhiên.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700