Chương 18

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 36 16
Chương trước Chương tiếp
Tiễn Tưởng Nam Nhứ ra về, Tưởng Văn Thúy dặn nha hoàn đóng cửa nhà kề lại, sau đó gọi người mang chậu nước ấm vào.

Trong gương đồng, phản chiếu khuôn mặt sưng đỏ, tiều tụy của nàng ấy. Tưởng Văn Thúy đưa tay chạm vào mí mắt sưng lên, thầm tính ít nhất phải mất hai ngày mới tiêu bớt, nàng ấy không khỏi bực bội nhắm mắt lại. Diễn trò này đúng là mất nhiều hơn được.

Phụ thân chết, nàng ấy chẳng hề đau buồn, thậm chí còn có chút mừng thầm. Nhưng những cảm xúc này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, tránh mang tiếng bất hiếu. Chuyến này vốn dĩ chỉ là qua loa cho có, không ngờ lại thu được món hời bất ngờ.

Nếu có thể thu phục được Tưởng Nam Nhứ, dựa vào nhan sắc ấy, nàng ấy chắc chắn có thể một lần nữa lấy lại trái tim Chử quân.

Nha hoàn bưng chậu nước vào, Tưởng Văn Thúy thu lại suy nghĩ, nhúng tay vào nước ấm, tỉ mỉ lau sạch chỗ vừa chạm vào tay Tưởng Nam Nhứ. Động tác của nàng mỗi lúc một mạnh hơn, như thể sợ lây dính sự dơ bẩn từ đối phương.

Đúng là đẹp đấy, nhưng còn phải dạy dỗ nhiều lắm.

Tưởng Nam Nhứ rời khỏi nhà kề, không dừng lại lâu, lập tức đi thẳng về phía nhà chính tộc từ.

Vì đang mải suy nghĩ, nàng không để ý thấy một nam nhân đi ngược chiều, suýt chút nữa nàng đã lao thẳng vào lòng người đó.

“Không nhìn đường à? Nghĩ gì mà thất thần vậy?”

Tưởng Nam Nhứ lập tức trấn tĩnh lại, vội vàng lùi về sau nửa bước, khéo léo tránh được bàn tay Trương Phàm vừa đưa ra để đỡ nàng. Nàng ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn đầy quan tâm của hắn ta.

Sau một thoáng dừng lại, nàng nở nụ cười dịu dàng, hỏi: “Nhị ca ca, sao giờ này huynh còn chưa về?”

Từ hôm tam bá mẫu đến báo tin dữ, nhà họ Trương vốn là hàng xóm tự nhiên cũng nghe được chuyện. Sáng sớm hôm đó, Trương Phàm đã chủ động đến giúp đỡ. Suốt mấy ngày nay, hắn ta gần như luôn có mặt tại tộc từ, nơi nào có Tưởng Nam Nhứ, nơi đó nhất định sẽ thấy bóng dáng hắn ta.

Trương Phàm hơi ngượng ngùng thu tay lại, để hai tay tự nhiên buông bên người. Hắn ta cao lớn, bờ vai rộng rãi, vạt áo khẽ lay động trong gió, tay áo bó gọn lấy bắp tay săn chắc, lộ rõ cơ bắp rắn rỏi của người làm nông quanh năm.

Hắn ta mấp máy môi, ánh mắt không thể rời khỏi đôi mắt long lanh của nàng. Dù biết nhìn chằm chằm như vậy là không đúng, nhưng hắn ta không thể kiềm chế nổi nhịp tim đang đập loạn. Hắn ta hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Nghe dì Vân nói muội bị tỷ Văn Thúy gọi đi rồi, ta nghĩ đứng ngoài nhà kề đợi muội. Sợ lát trời tối, muội về một mình sẽ sợ hãi.”

Tưởng Nam Nhứ khẽ nhíu mày, ánh mắt liếc về phía tộc từ, quả nhiên không thấy bóng dáng Lưu Hiểu Vân đâu. Nàng lẩm bẩm: “Mẫu thân ta về rồi sao?”

Trương Phàm không nghe rõ nàng nói gì, chỉ nhận thấy nàng có phần buồn bã. Hắn ta định hỏi thêm thì nàng đã lên tiếng: “Về thôi.”

Nói xong, nàng quay người bước về phía cổng lớn, không thèm ngoái lại nhìn.

Trương Phàm vội vàng bước theo, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ chỉ cao đến vai mình. Trong mắt nàng vẫn là sự dịu dàng, mềm mại quen thuộc. Dường như ánh mắt yếu đuối và thoáng đượm buồn ban nãy chỉ là ảo giác của hắn ta.

Tưởng Nam Nhứ bước qua cánh cửa cao, mắt nhìn lên ngọn núi xa xăm, nơi ánh hoàng hôn cuối cùng vừa khuất sau đỉnh núi. Bóng đêm lặng lẽ kéo đến, con đường mờ mờ dưới chân.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700