Chương 22

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 36 16
Chương trước Chương tiếp
Bỏ qua những lời Tưởng Thanh Phong nói, Lưu Hiểu Vân tiếp tục lảm nhảm: “Nói thật đi, có phải ông cũng nghĩ Văn Thúy kia đưa Nhứ tỷ nhi đi Tín Dương là muốn để con bé làm thiếp cho công tử nhà họ Chử không?”

Cẩn thận ngẫm lại, nếu có một cô gái trẻ đẹp từ nhà mẹ đẻ ở bên cạnh hầu hạ, lại có thêm con trai làm điểm tựa, thì cuộc sống của Tưởng Văn Thúy ở nhà họ Chử chắc chắn sẽ bớt khổ hơn nhiều.

“Có lẽ thế.” Tưởng Thanh Phong lật người quay lưng về phía Lưu Hiểu Vân, giọng lười biếng chẳng mấy hứng thú.

Thấy vậy, Lưu Hiểu Vân khẽ bĩu môi, lời định nói ra lại nuốt vào trong, trong lòng không khỏi oán trách. Ông ta lúc nào cũng đứng ngoài cuộc như thế, chẳng bao giờ cho bà ta lời khuyên hay cùng bàn bạc chuyện gì.

“Phụ thân, mẫu thân, cơm xong rồi.”

Đang mải nghĩ ngợi, tiếng gọi dịu dàng của Tưởng Nam Nhứ vang lên từ bên ngoài cửa.

Tìm được chỗ trút giận, Lưu Hiểu Vân chẳng chút khách khí mà hét lớn: “Mang cơm vào đây!”

Giọng điệu của bà ta đầy bực bội.

Tưởng Nam Nhứ tay đang gõ cửa khựng lại, đôi mắt trầm xuống. Chắc lại bị phụ thân chọc giận đây. Dù nghĩ vậy, nàng vẫn bình tĩnh xoay người rời đi.

Tưởng Nam Nhứ vừa gật đầu đồng ý, mọi chuyện sau đó diễn ra hết sức thuận lợi. Cuối cùng, nàng cũng định được ngày ba hôm sau sẽ khởi hành đi Tín Dương.

Đây là lần đầu tiên nàng chính thức rời xa nhà. Sống bị giam cầm trong thôn nhỏ quá lâu khiến lòng nàng vừa háo hức, lại vừa thấp thỏm. Khi bắt đầu chuẩn bị hành lý, nàng lại thất thần, chẳng biết nên mang theo gì.

Dù sao thì nàng cũng chẳng có gì nhiều để mang. Đứng trong phòng, ánh mắt nàng quét qua từng góc nhỏ, căn phòng trống rỗng, sạch sẽ đến mức như thể nàng chưa từng để lại dấu vết gì ở đây.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lưu Hiểu Vân đã bước vào phòng, ôm theo một quyển tập tranh trong lòng. Bà ta vẫy tay gọi nàng ngồi xuống giường: “Đóng cửa lại, ta có chuyện muốn dặn.”

“Ta vì con tìm nhà họ Thường làm mối, ta biết trong lòng con không muốn, thậm chí oán trách ta. Nhưng mặc kệ con có tin hay không, ta làm tất cả đều vì con, vì cái nhà này. Tương lai nhà chồng chính là chỗ dựa nửa đời sau của con, không tìm nhà giàu quyền thế thì tìm ai?”

Nói xong, Lưu Hiểu Vân thở dài một hơi, bày ra vẻ mặt chân thành như đang dạy dỗ con gái. Giọng bà ta nhẹ nhàng hơn: “Có những lời chỉ có ta, người làm mẫu thân mới chịu nói cho con nghe. Lần này tứ tỷ con bảo con đi Tín Dương, nói là để chăm sóc con trai nàng ấy, nhưng thật ra cũng chỉ là để hầu hạ người khác thôi. Dù họ không nói rõ, nhưng con phải giữ cái đầu tỉnh táo.”

Lưu Hiểu Vân cố tình diễn vai người mẹ sâu sắc, dù Tưởng Nam Nhứ nghe mà muốn bật cười, nàng cũng phải phối hợp diễn tiếp. Nói về khoản giả vờ yếu đuối, chắc không ai bằng nàng.

Nàng cắn chặt môi dưới, đôi mắt lấp lánh nước, ánh lên vẻ uất ức. Gương mặt trắng như ngọc thoáng ửng hồng, trông vừa đẹp vừa nhu nhược khiến người khác không khỏi xót xa. Cứ như thể bao năm qua những tủi nhục cuối cùng cũng tìm được nơi trút bỏ.

“Phu quân tứ tỷ con là đại quan, trong phủ người hầu kẻ hạ đủ kiểu, con đi phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm. Tuyệt đối không được làm gì sai để đắc tội người khác. Dù tứ tỷ bảo con hầu hạ phu quân nàng ấy, con cũng không được oán hận nửa lời, nghe rõ chưa?”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700