Chương 38

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 58 16
Chương trước Chương tiếp
Tưởng Văn Thúy dù có ngốc cũng không dám làm càn vào lúc này. Nàng ấy lập tức đứng dậy cúi người tỏ ý tuân lệnh, sẽ làm theo sắp xếp.

Mừng thọ qua đi, Chử lang chắc chắn sẽ về phủ. Tuy những ngày đầu hắn ta chưa chắc đã tới Tố Tê Uyển, nhưng sau đó ắt sẽ có dịp. Đến lúc đó, chỉ cần mời hắn tới ngồi một lát, tính toán của cô nàng chắc chắn sẽ thành công.

Sinh nhật 50 tuổi của Chử lão phu nhân, qua giờ Dần, cả Chử phủ đã rộn ràng náo nhiệt.

Các thế gia ở Tín Dương lục tục tới chúc mừng. Tưởng Văn Thúy đương nhiên không thể vắng mặt, nàng ấy phải theo sau Khương Tuyết Oản ra cửa nghênh đón.

Tố Tê Uyển bỗng vắng vẻ hẳn, Tưởng Nam Nhứ được dịp ngủ một giấc ngon lành. Đến giờ Tỵ mới chậm rãi thức dậy, ăn trưa xong, nàng dọn ghế ra dưới mái hiên ngồi, lắng nghe tiếng pháo nổ từ tiền viện vọng lại.

Mưa phùn lất phất rơi, nước mưa rửa trôi mái ngói sáng bóng, từng giọt lăn xuống đường đá, vỡ tan thành những gợn sóng lăn tăn.

Tưởng Nam Nhứ chống cằm, nhìn ngẩn người. Cứ tưởng ngày hôm nay sẽ bình yên như thế trôi qua, nào ngờ có người xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh ấy.

Người đến tự xưng là nha hoàn trong viện của Khương Tuyết Oản. Nàng ta nói tiểu công tử sau khi từ tiền viện trở về bỗng kêu đau tay không ngừng, chẳng bao lâu mồ hôi túa ra đầy đầu. Tình trạng rất nguy cấp, muốn Tưởng Nam Nhứ đi cùng để giúp đỡ.

“Đã sai người đi mời thầy thuốc chưa?” Tưởng Nam Nhứ cầm ô, vừa đi theo nha hoàn, vừa hỏi.

“Trong phủ có phủ y, nhưng tiền viện có khách quý bị thương, phủ y không thể rời đi. Đành phải cho người ra ngoài mời lang trung, nhân lúc chờ đợi, cô nương tới xem trước giúp một chút.” Nha hoàn khẩn thiết nói.

Nghe vậy, Tưởng Nam Nhứ chẳng mảy may nghi ngờ. Dẫu sao, trước đó Tưởng Văn Thúy cũng từng khoe trước mặt Khương Tuyết Oản rằng nàng biết chút ít y thuật. Lúc này tìm đến nàng cũng là hợp lẽ.

Có điều, càng đi, Tưởng Nam Nhứ càng cảm thấy có gì đó không ổn…

Bởi vì từng chịu thiệt, nên mỗi khi đặt chân đến nơi xa lạ, Tưởng Nam Nhứ luôn theo thói quen ghi nhớ những đặc điểm ven đường. Như vậy, nếu chẳng may xảy ra chuyện bất trắc, nàng còn biết đường mà chạy thoát. Thế nhưng, con đường này rõ ràng không phải lối hôm trước Tưởng Văn Thúy dẫn nàng đi.

Dĩ nhiên, nàng cũng không loại trừ khả năng có nhiều lối vào. Nhưng một khi nghi ngờ đã nảy sinh, liền không thể không khiến nàng suy tính nhiều hơn. Tay nàng nắm chặt cán dù, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng nha hoàn đang đi phía trước.

Dáng vẻ nha hoàn kia thoạt nhìn trấn định tự nhiên, nhưng thỉnh thoảng nàng ta lại quay đầu nhìn về phía sau. Động tác ấy chẳng khác gì để xác nhận xem nàng có theo kịp hay không, hoặc lo sợ nàng đột nhiên chạy mất.

Tưởng Nam Nhứ hô hấp chậm rãi dồn dập hơn, theo bản năng thò tay vào tay áo sờ chủy thủ giấu bên trong, nhưng lại chạm vào khoảng không.

Lòng nàng chợt lạnh buốt. Lúc này mới nhớ ra vì vội vã nên nàng chưa kịp mang theo chủy thủ.

Hối hận thì đã muộn, Tưởng Nam Nhứ nhíu chặt mày, lặng lẽ bước chậm lại, ý định kéo giãn khoảng cách với nha hoàn kia. Nhưng động tác này nhanh chóng bị phát hiện, nha hoàn liền quay đầu lại, giục: “Tưởng cô nương, xin đi nhanh lên. Tiểu công tử bị thương, chẳng đợi ai đâu.”

Tưởng Nam Nhứ cố nén sự bất an trong lòng, khẽ mỉm cười tỏ vẻ hòa nhã. Vừa bước tới gần nha hoàn, nàng vừa dò hỏi: “Nghe tỷ tỷ nói, chẳng phải tay trái của tiểu công tử đã đỡ hơn rồi sao? Sao giờ lại đột nhiên nghiêm trọng vậy?”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700