Chương 30

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 42 16
Chương trước Chương tiếp
Tưởng Nam Nhứ tùy ý liếc mắt nhìn qua, định đóng cửa sổ lại, nhưng đúng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi tới, khiến nàng khó chịu nhíu mày, lực cản lớn đến mức nàng không thể đóng cửa nổi.

Dưới tác động của cơn gió mạnh, một chiếc rương lớn giữa sân sau lắc lư dữ dội, tấm vải đen phủ lên trên bị gió cuốn bay, lượn hai vòng trong không trung rồi phiêu dạt về phương xa.

Chiếc rương lớn ấy được làm bằng sắt tinh xảo, những thanh sắt đen dựng đứng thành khung giống như một chiếc lồng sắt, nặng nề và đầy áp lực, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Khi cơn gió lặng đi, Tưởng Nam Nhứ mới miễn cưỡng mở hé được cửa sổ. Ánh mắt nàng lập tức bị chiếc rương kỳ lạ ấy thu hút, nhưng khi nàng nhìn kỹ vào bên trong chiếc rương thì đôi mắt lập tức mở to, kinh hoàng.

Bên trong chiếc rương ấy… lại giam giữ một người!

Người kia cuộn tròn trong chiếc lồng sắt ở một góc, thân hình gầy gò, áo quần tả tơi. Khắp người đầy vết thương, chỗ nông chỗ sâu, rách nát nhơ bẩn chẳng khác nào dân chạy nạn. Cả khuôn mặt giấu dưới mái tóc rối tung, chẳng rõ nam nữ, chỉ có duy nhất một điểm khiến người khác ấn tượng sâu sắc, chính là những sợi dây màu rực rỡ tết trên tóc, mang đậm phong vị dị vực.

Tưởng Nam Nhứ từng đọc qua sách vở, biết kiểu trang sức này chỉ có ở người Miêu Cương nơi Tây Vực.

Thuở xưa, người Miêu Cương nhờ tài nghệ hạ cổ xuất chúng mà vang danh một cõi. Thế nhưng, cũng chính vì năng lực đặc thù ấy, họ gặp phải tai ương ngập đầu. Từ đó, họ bị bắt làm nô lệ cho kẻ quyền quý, lưu lạc khắp nơi. Về sau, khi đã dời đi nơi khác, tung tích dần chìm vào quên lãng.

Tưởng Nam Nhứ không ngờ lại gặp được người của tộc Miêu Cương ở nơi này, càng không ngờ y lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Ngoài kia, cuồng phong vẫn gào thét, thổi tung mái tóc người Miêu Cương nọ, lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Dung mạo vốn sắc sảo thâm trầm nay bị mưa gió dày vò đến nhếch nhác, nhưng ánh mắt y lại tĩnh mịch, cả người toát lên vẻ rách nát thê lương.

Người bình thường nhìn cảnh ấy, hẳn sẽ dấy lên lòng trắc ẩn. Thế nhưng, người qua đường nơi đây chẳng ai buồn dừng lại. Vì trong thành Tín Dương, những ai mua nổi nô lệ Miêu Cương chẳng có mấy người, dân thường càng không dám dây vào.

Huống hồ, trước khi hoàng đế ra lệnh chinh phạt Tây Vực, người Tín Dương từng bị dân Tây Vực hãm hại thê thảm. Giữa hai tộc liên miên chiến loạn, mãi đến khi ký kết hòa ước mới đổi lấy được thái bình như hôm nay.

Y đáng thương, nhưng những tiền nhân ngã xuống để có hòa bình hôm nay, càng đáng thương hơn.

Không biết bao lâu trôi qua, hai tên lính canh đứng dưới mái hiên mới quay lại, tìm thấy mảnh vải đen đã mất. Chúng vội che mưa, hợp sức phủ tấm vải lên lồng sắt lần nữa. Người Miêu Cương kia từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tư thế, chẳng hề nhúc nhích.

Tưởng Nam Nhứ nhìn thêm một lúc, khép cửa sổ, ngăn cách mưa gió ngoài trời.

Một đêm qua đi, trời dần sáng. Mây đen cuồn cuộn che kín bầu trời như muốn đổ xuống.

Tưởng Nam Nhứ bước ra khỏi khách điếm, vừa ngẩng đầu đã thấy trên quan đạo phía xa, một đội quân xếp hàng ngay ngắn. Nàng liếc mắt liền nhận ra nam nhân cao lớn cưỡi ngựa dẫn đầu, bên cạnh là con chó đen của hắn.

Chó đen cao to, dáng uy dũng, đôi mắt màu hổ phách sắc bén, khác hẳn với những con chó canh cổng ngờ nghệch ở thôn quê. Con vật toát ra khí thế bức người, dù bị xích bằng dây thừng, vẫn khiến ai nhìn cũng thấy nặng nề áp lực.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700