Chương 6

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 42 16
Chương trước Chương tiếp
Ánh hoàng hôn cuối cùng khuất dần sau ngọn núi, màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Tưởng Nam Nhứ vừa chạy vừa hoảng loạn, gần như không dừng lại bước nào. Khi trở về đến nhà họ Tưởng, hai chân nàng đã mềm nhũn, không ngừng run rẩy. Nàng vừa định đẩy cửa vào thì bất ngờ va phải Lưu Hiểu Vân đang muốn ra ngoài.

Lưu Hiểu Vân nhìn sắc mặt tái nhợt của Tưởng Nam Nhứ, vội kéo nàng vào phòng, ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến chân. Khi nhìn thấy mồ hôi ướt đẫm trên thái dương nàng và cổ áo hơi xộc xệch, biểu cảm của bà ta lập tức thay đổi, hạ giọng chất vấn: “Sao lại ra nông nỗi này? Chẳng lẽ trên đường bị ai bắt nạt?”

Tưởng Nam Nhứ mím môi, thần kinh đang căng chặt cuối cùng cũng đứt phựt như dây đàn. Thậm chí nàng còn muốn bật cười, con gái ruột trở về từ ngoài đường, câu đầu tiên của mẫu thân không phải quan tâm mà lại là nghi ngờ con mình gặp chuyện không hay. Thật đúng là một trò cười cay đắng.

Một lúc sau, Lưu Hiểu Vân mới nhận ra mình hiểu lầm, lập tức nổi giận mắng: “Cái con nha đầu chết tiệt này, không có thì bảo không có, con cũng phải mở miệng nói chứ? Câm rồi à? Con mồi đâu? Còn nguyên vẹn chứ?”

Vừa nói, bà ta vừa đưa tay giật lấy tay nải sau lưng Tưởng Nam Nhứ. Cảm nhận được sức nặng từ túi, khuôn mặt bà ta lộ rõ vẻ vui mừng.

Mất đi trọng lượng trên lưng, Tưởng Nam Nhứ thở phào nhẹ nhõm, không khỏi đưa tay xoa bóp bả vai đau nhức, giọng nói mềm nhẹ: “Con mồi vẫn y nguyên như lời phụ thân dặn.”

Nghe vậy, Lưu Hiểu Vân lẩm bẩm: “Xem như con còn chút tác dụng...”

Lời lẽ của Lưu Hiểu Vân chưa từng dễ nghe, Tưởng Nam Nhứ cũng đã quen. Dù trong lòng vẫn có chút chua xót, nhưng nàng không còn biểu lộ ra ngoài như thuở nhỏ nữa. Sau chuyện xảy ra ban ngày, giờ phút này nàng chỉ muốn ăn một bữa cơm nóng rồi ngủ một giấc thật sâu.

Nhưng Lưu Hiểu Vân lại không để nàng yên, kéo nàng lại tiếp tục hỏi: “Nghe đệ con nói, các con phát hiện thi thể ở chỗ giấu con mồi à? Là người trong thôn sao?”

Vừa nghe đến đây, Tưởng Nam Nhứ lập tức hiểu rằng Tưởng Đậu Vũ đã an toàn về nhà. Đối với việc hắn bỏ mặc một nữ tử yếu đuối như nàng một mình giữa núi rừng để chạy về, Lưu Hiểu Vân dường như không cảm thấy có gì sai trái. Ngược lại, bà dồn hết sự chú ý vào cái xác kia.

“Làm gì có thi thể nào? Con đã kiểm tra kỹ rồi, chẳng có gì cả. Chắc là đệ đệ ngã đau, hoa mắt nhìn nhầm thôi.” Tưởng Nam Nhứ bực bội phẩy tay, định đi vào phòng.

Lưu Hiểu Vân không hài lòng với câu trả lời này. Bà ta muốn hỏi thêm chi tiết, dù gì thôn này cũng lâu rồi không có chuyện gì ly kỳ như vậy. Nếu thật sự có người chết, đây chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán của dân làng, bà ta không muốn bỏ lỡ một tin đồn thú vị nào.

Nhưng rõ ràng Tưởng Nam Nhứ không muốn tiếp tục chủ đề này. Thấy hỏi mãi cũng không có kết quả, Lưu Hiểu Vân tức giận mắng nàng vài câu, rồi đuổi nàng đi rửa phân gà ngoài chuồng.

Sân nhà không lớn, chỉ có ba gian nhà tranh thấp bé, mấy con gà vịt chạy lăng xăng tạo thành một cảnh tượng đơn sơ của nhà họ Tưởng.

Rửa sạch phân xong, Tưởng Nam Nhứ không kịp nghỉ ngơi, đi xuyên qua nhà chính vào bếp, nhóm lửa hâm nóng nồi canh cải còn lại. Nàng bưng bát ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh bếp lửa rồi chậm rãi ăn từng miếng một.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700