Chương 39

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 32 16
Chương trước Chương tiếp
Thấy nàng tiến lại gần, nha hoàn vội xoay người tiếp tục dẫn đường, miệng đáp qua loa: “Ai biết được, đợi cô nương đến xem có lẽ sẽ rõ.”

Tươi cười trên môi Tưởng Nam Nhứ dần khựng lại, nghi ngờ trong lòng càng thêm nặng nề, vết thương của tiểu công tử rõ ràng là ở tay phải. Một nha hoàn hầu cận sao có thể nhầm lẫn chuyện này chứ? Đáng nói hơn, nàng ta không hề sửa lại, chỉ lo thúc giục nàng mau đi.

E rằng chuyện tiểu công tử bị thương là giả, còn nhắm vào nàng mới là thật.

Giác quan thứ sáu của Tưởng Nam Nhứ trước nay chưa từng sai, nhất là khi đứng trước nguy hiểm. Tiềm thức bảo nàng phải chạy trốn ngay lập tức.

Khi đi ngang qua khúc quanh, nàng nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại!” Nha hoàn phía sau giật mình quát lớn, quay người đuổi theo.

Nhưng vừa xoay lưng, nha hoàn liền bị chiếc dù giấy bay tới đập thẳng vào mặt. Nha hoàn ôm mặt kêu đau, nhưng chẳng kịp để tâm, bởi chỉ trong chớp mắt, người con gái ban nãy vẫn còn đi sát bên nàng ta đã chạy xa mấy trượng.

Nhờ những năm làm việc đồng áng, thể lực của Tưởng Nam Nhứ hơn hẳn những nữ tử bình thường. Có điều, nàng lại không quen thuộc địa hình Chử phủ. Chạy loạn trong những hành lang quanh co, chẳng mấy chốc nàng đã mất phương hướng.

Dọc đường có không ít nha hoàn và bà tử nhìn nàng với ánh mắt khác thường. Nhưng vì gần đây khách khứa ra vào đông đúc, bọn họ không đoán được thân phận của nàng, cũng chẳng ai dám tiến lên ngăn cản.

Rất nhanh, Tưởng Nam Nhứ nhận ra hành lang quá trống trải, quá dễ để bại lộ tung tích. Nàng cắn răng, đội mưa chui vào một khu vườn nhỏ. Nhờ cây cối và hòn non bộ che chắn, chắc chắn không ai nhìn thấy nàng.

Cuối cùng dừng bước, nàng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống. Nước mưa lạnh buốt rơi trên mặt nóng bừng, khiến đầu óc nàng tỉnh táo đôi chút.

Tưởng Nam Nhứ âm thầm trách bản thân ngu xuẩn. Chỉ mới mấy ngày yên ổn đã vội quên mất sự hiểm ác của lòng người. Dám cả gan một mình theo người xa lạ rời đi, chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao? May mắn nàng kịp thời phát hiện, nếu không, lúc này nàng đã chẳng biết bị dẫn tới đâu.

Nàng trấn tĩnh lại, quan sát bốn phía. Phía trước không xa có một đình hóng gió, nghĩ rằng nên tạm trú mưa ở đó, đợi khi tiệc trong tiền viện kết thúc rồi hỏi đường về Tố Tê Uyển.

Nhưng mới bước được vài bước, trên con đường nhỏ vắng vẻ bỗng có một bóng người cao lớn hiện ra.

Người đó lảo đảo bước đi, thân mình hơi nghiêng ngả, giống như uống say, nhìn qua có chút bất thường.

Tưởng Nam Nhứ vừa ngẩng đầu liền bắt gặp cảnh ấy, không khỏi siết chặt tà váy, xoay người định rời đi, nhưng chẳng hiểu sao, chân nàng như bị đổ chì, nặng trĩu không thể nhấc lên nổi.

Chu Nguyên Bạch như có linh cảm, chậm rãi ngước mắt lên. Ánh nhìn của hắn và nàng giao nhau, lóe lên tia nguy hiểm u ám.

Trong yến tiệc, bệnh cũ phát tác, hắn đành lấy cớ ra ngoài hít thở. Nghĩ rằng đến nơi hẻo lánh này sẽ chẳng gặp ai, ai ngờ không chỉ có người, mà còn là nàng.

Đôi mắt đen trầm lạnh của hắn rõ ràng phản chiếu vẻ chật vật của nàng lúc này. Giống như hai lần gặp mặt trước, nàng vẫn là bộ dáng luống cuống, sợ hãi nhìn hắn.

Có lẽ vì dáng vẻ ấy quá buồn cười, Chu Nguyên Bạch thu lại mũi nhọn vừa lộ ra, khẽ cúi mắt, thản nhiên nói: “Tưởng cô nương, lại gặp rồi.”

Tưởng Nam Nhứ đang chìm trong sợ hãi, hoàn toàn không chú ý hắn vừa gọi tên mình. Nàng theo bản năng lùi nửa bước, trong lòng chỉ có suy nghĩ chạy trốn.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700