Chương 9

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 38 16
Chương trước Chương tiếp
“Cái này chắc đắt lắm nhỉ? Ta không thể nhận đâu…” Tưởng Nam Nhứ hơi do dự.

Chi tiêu trong nhà đều do mẫu thân nàng, Lưu Hiểu Vân, quản lý. Bà ta xưa nay keo kiệt, ngoài việc sai nàng lên trấn mua đồ thì chưa từng cho nàng đồng riêng nào cả. Vì vậy, Tưởng Nam Nhứ thật sự không có tiền để mua cao trị nứt nẻ.

Tôn Lập Uy biết rõ điều này, dù là công hay tư thì hắn ta cũng không tính toán mấy đồng lẻ ấy với nàng. Hắn ta hào phóng nói: “Giữa ta và muội cần gì nhắc tới chuyện tiền bạc chứ? Chuyện nhỏ thôi mà.”

Tưởng Nam Nhứ nghe ra ý tứ trong lời hắn ta nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ thoáng hiện vẻ thẹn thùng đúng lúc, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn Tôn ca ca.”

Giọng nói ngọt ngào ấy lọt vào tai khiến lòng người tê dại. Giây phút này cho dù Tôn Lập Uy có phải hái trăng trên trời cho nàng thì hắn ta cũng nguyện ý.

Nhà Tưởng Nam Nhứ nằm giữa sườn núi, cách trung tâm thôn một đoạn khá xa. Hai người vừa đi vừa trò chuyện dăm ba câu chuyện gần đây, mãi đến khi gần về đến nhà, Tưởng Nam Nhứ mới hỏi lý do Tôn Lập Uy tìm nàng.

Tôn Lập Uy chậm rãi dừng bước, quay đầu nhìn thiếu nữ đang lặng lẽ đi theo phía sau. Dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của nàng khiến trái tim hắn cũng mềm nhũn. Hắn hỏi: “Nghe nói nhà họ Thẩm và nhà họ Trương đều tìm bà mối đến làm mai cho muội?”

Thật ra, không chỉ có hai nhà đó. Danh tiếng mỹ nhân của Tưởng Nam Nhứ đã vang xa khắp vùng. Mấy ngày trước, sau khi nàng vừa cập kê, người đến cầu hôn đã nối đuôi nhau dẫm nát cả cửa nhà họ Tưởng. Nhưng trong mắt Tôn Lập Uy thì chỉ có hai người khiến hắn ta cảm thấy bị đe dọa thực sự: một là Thẩm Hoài Thư, thư sinh trong thôn, hai là Trương Phàm, hàng xóm và cũng là thanh mai trúc mã của Tưởng Nam Nhứ.

Thẩm Hoài Thư là một thư sinh suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào sách vở, mơ mộng công danh. Hắn ta chẳng thể gánh nổi việc nặng, cũng không làm được việc gì ra hồn, ngoài cái đầu biết đọc sách thì chẳng có tài cán gì. Nghe đồn hắn ta và Tưởng Nam Nhứ hai bên đều có tình ý, thậm chí còn lén ước hẹn trăm năm.

Còn Trương Phàm, một nông dân chỉ biết đốn củi và trồng trọt, nhưng lại có lợi thế ‘cận thủy lâu đài.’ Nếu so sánh, bất cứ ai cũng khó sánh bằng vị trí của Trương Phàm trong lòng Tưởng Nam Nhứ.

Tôn Lập Uy chỉ nhắc đến dòng họ khiến Tưởng Nam Nhứ nhất thời không hiểu hắn ta đang nói đến ai. Nàng ngơ ngác mất hai giây rồi mới gật đầu.

Nhận được lời xác nhận của nàng, sắc mặt Tôn Lập Uy thay đổi rõ rệt, vội vàng truy hỏi: “Vậy trong hai người đó, muội có vừa ý ai không?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, Tưởng Nam Nhứ che miệng ho khẽ hai tiếng, đôi má trắng nõn ửng lên hai vệt hồng phớt. Giọng nàng uyển chuyển: “Hôn nhân đại sự là do phụ thân và mẫu thân quyết định, ta có nói cũng không tính.”

“Vậy là không có rồi.” Tôn Lập Uy không thể chờ đợi thêm mà trực tiếp bày tỏ ý tứ của mình, ánh mắt hắn ta thẳng thắn như thể chỉ cần thêm một chút nữa thôi là có thể vạch toang lớp giấy cửa sổ mỏng manh giữa hai người.

Tưởng Nam Nhứ liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì kích động của hắn ta, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng khả ái, nhưng đáy mắt lại bình tĩnh đến lạ thường. Nàng nhàn nhạt nói: “Tôn ca ca, ta về đến nhà rồi.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700