Chương 42

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 40 16
Chương trước Chương tiếp
“Nói ra thì dài lắm.” Tưởng Nam Nhứ vừa xoa mái tóc ướt đẫm, vừa chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Tiểu công tử thế nào rồi? Có xảy ra chuyện gì không?”

Nghe nàng hỏi vậy, Mộng Nguyệt thoáng ngạc nhiên, nhíu mày đáp: “Tiểu công tử thì có thể có chuyện gì chứ? Vừa rồi còn đang ở tiền viện mừng thọ lão phu nhân đó.”

Quả nhiên là thế, ánh mắt Tưởng Nam Nhứ thoáng trầm xuống. Nàng lại hỏi xem Tưởng Văn Thúy đã về chưa, được biết vì có liên quan tới tiểu công tử nên nàng ấy vẫn đang ở tiền viện cùng lão phu nhân tiếp khách. Mộng Nguyệt sớm quay về là vì Tưởng Văn Thúy lo nàng ở lại một mình, nên cố ý sai bà ta về bầu bạn.

Việc này không hề đơn giản, còn liên lụy đến cả người ở Thấm Phương Các nên Tưởng Nam Nhứ không dám giấu giếm, kéo Mộng Nguyệt vào phòng, kể lại toàn bộ những gì vừa xảy ra. Chỉ có điều, đoạn tình cờ gặp Chu Nguyên Bạch, nàng cố ý lược bớt.

Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, huống hồ, nàng cũng chẳng rõ thân phận thực sự của hắn. Nếu tùy tiện suy đoán hay khai ra, chỉ sợ rước thêm phiền phức.

“Lại có chuyện như vậy sao?” Mộng Nguyệt nghe xong liền biến sắc, trợn tròn mắt, vừa giận vừa sợ: “May mà cô nương nhanh trí, nhận thấy có điều không ổn liền kịp thời thoát thân, bằng không…”

Nàng ta chưa nói hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Tưởng Nam Nhứ cụp mắt, không muốn nghĩ thêm về những hậu quả tồi tệ có thể xảy ra. Kẻ đứng sau màn chuyện này, nàng cũng đã mơ hồ đoán được. Nàng mới tới chưa lâu, ngoài Khương Tuyết Oản ra, còn ai nhắm vào nàng nữa chứ?

Mộng Nguyệt có lẽ cũng nghĩ như nàng, nhưng nha hoàn kia chắc chắn đã sớm cao chạy xa bay. Vậy nên chuyện này chẳng có chứng cứ, dù Tưởng Văn Thúy có muốn truy cứu, e cũng chẳng thể làm được gì.

Thấy sắc mặt Tưởng Nam Nhứ trắng bệch, Mộng Nguyệt không đành lòng đả kích nàng thêm, bèn đánh trống lảng: “Hôm nay cô nương đã bị một phen kinh sợ, chi bằng trước hết thay y phục, nghỉ ngơi một chút. Đợi di nương trở về, ta sẽ bẩm báo lại mọi chuyện.”

Tưởng Nam Nhứ gật đầu đồng ý, xoay người vào phòng trong, nàng hiểu rõ chuyện này sớm đã định sẵn sẽ chẳng có kết luận gì. Trong lòng nàng lúc này, ngoài tức giận và không cam tâm ra thì phần lớn vẫn là bình tĩnh. Ít nhất, nàng đã an toàn trở về.

Mộng Nguyệt gọi nha hoàn chuẩn bị nước nóng. Tưởng Nam Nhứ vốn da mặt mỏng, không quen để người khác hầu hạ khi tắm rửa nên khéo léo từ chối. Đợi nha hoàn lui xuống, nàng cởi bộ quần áo ướt nhẹp, ngâm mình vào chậu nước ấm.

Hơi nước tỏa ra ngào ngạt, phủ lên làn da mịn màng, mái tóc đen óng xõa như thác nước, vài sợi lơ thơ trôi nổi trên mặt nước, đan xen cùng làn da trắng hồng, tạo nên sự đối lập rực rỡ.

Tưởng Nam Nhứ cầm gáo múc nước, rưới lên cánh tay thon dài. Những giọt nước theo làn da chảy xuống, vẽ nên từng đường cong mềm mại. Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu xuống, phản chiếu trên người nàng, như giọt sương sớm đọng trên cánh cỏ, đẹp đến nao lòng.

Người dân thôn quê trước giờ làm gì cũng coi trọng sự tiện lợi. Việc tắm táp vốn là chuyện đơn giản, chỉ cần một xô nước, một tấm khăn là đủ. Chỉ cần trên người sạch sẽ, không có mùi lạ đã là tốt lắm rồi.

Mãi đến khi vào Chử phủ, lần đầu tiên nàng được dùng bồ kết tỏa hương thoang thoảng. Tuy có chút phiền phức, nhưng sau khi quen rồi, nàng lại mê mẩn cảm giác sạch sẽ và mùi thơm dễ chịu này.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700