Chương 23

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 34 16
Chương trước Chương tiếp
Nghe đến đây, Tưởng Nam Nhứ chẳng còn chút hứng thú nào, thậm chí cảm thấy mệt mỏi rã rời. Hầu hạ tứ tỷ phu? Đến lúc này nàng mới thực sự ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.

Ý bà ta là muốn mình quyến rũ tứ tỷ phu sao? Nghĩ đến cuộc trò chuyện lén lút ngày hôm qua với Tưởng Văn Thúy, nàng không khỏi nghi ngờ không biết đây là ý của mẫu thân hay tứ tỷ.

“Hầu hạ tứ tỷ phu? Mẫu thân, ý người là gì?” Giọng Tưởng Nam Nhứ run run như sắp khóc, hàng mi dài khẽ chớp, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, càng làm nàng thêm phần ngây thơ yếu đuối.

Vẻ đẹp mong manh ấy khiến Lưu Hiểu Vân sững lại. Không phải vì kinh ngạc trước khuôn mặt đã nhìn suốt mười lăm năm qua, mà vì bà ta không ngờ chỉ mấy giọt nước mắt ấy lại khiến bà ta động lòng…

Sự áy náy thoáng qua nhanh chóng bị niềm phấn khích lấn át. Đẹp thế này, có sức cuốn hút thế này, đúng là trời sinh để quyến rũ đàn ông.

Sau một lúc ngẩn ngơ, Lưu Hiểu Vân dịch người tới gần, nắm lấy tay nàng, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Phu quân tứ tỷ con trẻ trung, đầy hứa hẹn, lại đẹp trai. Cả thành Tín Dương, có thể coi là một trong những nam nhân xuất chúng nhất. Tiếc là năm đó con còn nhỏ, chắc chẳng nhớ được phong thái của hắn đâu…”

Nói xong, đồng tử Lưu Hiểu Vân thoáng giãn ra vài giây, trước mắt hiện lên khuôn mặt tuấn tú năm đó bà ta từng may mắn nhìn thấy. Dù khi ấy bà ta đã lớn hơn người ta hơn chục tuổi, nhưng cũng không cấm được tâm tình mênh mang, trầm luân trước sức hút trời sinh của một công tử phong nhã.

Đáng tiếc, lúc ấy bà ta đã là vợ người. Nếu trẻ lại mười tuổi, sợ rằng nàng cũng sẽ như Tưởng Văn Thúy, tìm cách bò lên giường để đổi đời…

Tưởng Nam Nhứ nhạy bén bắt được trọng điểm trong lời nói, nghi hoặc nhướng mày: “Tứ tỷ phu từng đến thôn Thanh Nguyên sao?”

“Chuyện cũ rồi, hỏi nhiều làm gì?” Lưu Hiểu Vân giật mình hoàn hồn, nhận ra suýt nữa mình đã để lộ chuyện mờ ám năm đó, vội vàng kéo câu chuyện trở lại chủ đề chính: “Dù sao con chỉ cần nhớ kỹ, sau khi đến nhà họ Chử, mọi việc nghe theo tứ tỷ con an bài, ngàn vạn lần đừng gây chuyện.”

Tưởng Nam Nhứ không đáp, chỉ ậm ừ một tiếng coi như trả lời.

Thấy mục đích đã đạt được, Lưu Hiểu Vân lấy từ trong ngực ra một quyển tập tranh quý báu, lật mở trang đầu tiên đưa đến trước mặt Tưởng Nam Nhứ: “Con xem đi, xem xong thì ngủ sớm, mai còn phải lên đường.”

“Cái gì vậy?” Tưởng Nam Nhứ nghiêng đầu khó hiểu, nhưng khi vừa liếc qua, hình ảnh nam nữ quấn quýt đã đập vào mắt nàng. Các tư thế thân mật táo bạo khiến nàng đỏ bừng mặt chỉ trong chớp mắt, vội vã quay đi, không dám nhìn thêm.

Lưu Hiểu Vân bị phản ứng khoa trương của nàng chọc cười, nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường. Dù sao cũng là cô nương chưa từng trải sự đời, có phản ứng này cũng chẳng có gì lạ. Bà ta cười, an ủi: “Đừng ngại, nữ hài tử sau khi gả chồng đều phải trải qua chuyện này. Hiểu nhiều một chút, sau này mới có thể hầu hạ hôn phu cho tốt.”

“Con cứ xem đi, ta về phòng trước.” Dứt lời, bà ta vỗ vỗ vai Tưởng Nam Nhứ rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Tưởng Nam Nhứ nhìn quyển tập tranh trên đùi, cảm giác như đang ôm phải củ khoai nóng bỏng tay. Nàng ngẩn ra một lúc, hít sâu mấy lần mới dám che nửa mắt, run rẩy vén một góc trang lên, chỉ định liếc qua một chút rồi thôi.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700