Chương 27

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 34 16
Chương trước Chương tiếp
Cảnh tượng quyến rũ ấy lọt vào mắt nha hoàn, khiến nàng ta tức đến nỗi trợn mắt. Tưởng Nam Nhứ này rõ ràng là một cô gái thôn quê, nhưng làn da lại trắng mịn không khác gì tiểu thư nhà giàu, dáng người lại càng không thể tả nổi. Nha hoàn thậm chí còn nghi ngờ, phải chăng tất cả thịt trên người nàng đều tập trung vào ngực và mông!

Tứ chi thì nhỏ nhắn mảnh mai, nhưng trước sau lại căng tròn mềm mại, đúng là khiến người ta không dời nổi mắt.

Thôn Thanh Nguyên kia đúng là một nơi kỳ lạ, sao lại có thể dưỡng ra được một con hồ ly tinh thế này?

Khi nha hoàn còn đang tức tối nghĩ ngợi, Tưởng Nam Nhứ đã nhẹ nhàng đáp xuống đất, bước tới trước mặt nàng, nở nụ cười tươi tắn: “Làm phiền cô nương dẫn ta đi gặp tứ tỷ.”

Nha hoàn hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm đáp lại: “Đi theo ta.”

Gió xuân lạnh buốt thổi qua, lùa vào bên tai Tưởng Nam Nhứ, làm mấy sợi tóc mềm mại khẽ bay. Nàng ngẩng đầu nhìn tấm bảng gỗ treo trên mái hiên. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khách điếm, trong thôn Thanh Nguyên nhỏ bé làm gì có nơi nào cho khách lữ hành dừng chân như thế này.

Ở thôn Thanh Nguyên, nữ tử không được phép đọc sách. Từ khi biết chữ, nàng mới dần tiếp cận với tri thức, cũng nhờ vào mối quan hệ với Thẩm Hoài Thư mà lén học được nhiều điều.

Có thể nói, tất cả kiến thức vượt ra ngoài cái thôn nhỏ bé ấy, đều là do Thẩm Hoài Thư dạy cho nàng.

Tưởng Nam Nhứ đối với khách điếm tràn đầy tò mò, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại, háo hức nhìn ngắm mọi thứ xung quanh như muốn thu hết vào mắt.

“Đúng là nhà quê không biết gì!” Nha hoàn khẽ làu bàu, ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn Tưởng Nam Nhứ tò mò ngó nghiêng khắp nơi. Nha hoàn nhanh chóng bước lên trước, dẫn đường lên lầu hai, nơi có những phòng cho khách.

Khách điếm chia làm hai tầng, gồm tiền viện, khách đường và hậu đường. Khách đường ở tầng một đông đúc náo nhiệt, đầy những kẻ phong trần mệt mỏi dừng chân ăn uống rồi lại tiếp tục lên đường. Mùi rượu, mùi thức ăn hòa lẫn vào tiếng nói cười rộn ràng, mang đậm hơi thở cuộc sống.

Ngược lại, tầng hai dành cho khách trọ lại yên tĩnh và thanh nhã hơn nhiều, người qua lại cũng thưa thớt.

Tưởng Nam Nhứ cách nha hoàn một khoảng ngắn, nhanh chóng bước theo nàng ta xuyên qua các hành lang và dãy phòng. Nàng không trang điểm cầu kỳ, không son phấn tô điểm, áo quần đơn giản, tóc buộc gọn gàng, nhưng vẻ đẹp tự nhiên, tinh khôi của nàng lại toát ra một sức hút khó cưỡng.

Gương mặt trắng trẻo, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, dáng người mảnh mai mà quyến rũ, tất cả khiến nàng nổi bật một cách khác thường.

Dù không muốn thu hút ánh nhìn, nhưng từng bước chân nàng đi qua đều khiến đám nam nhân trong đại sảnh tầng dưới không tự giác mà nhìn theo.

Nàng giống như một đóa anh túc, đẹp mê hoặc nhưng cũng đầy nguy hiểm, khiến người ta không thể rời mắt nhưng cũng chẳng dám lại gần.

Yến quốc phồn vinh hưng thịnh, dân phong thuần phác, thành Tín Dương cũng không ngoại lệ. So với các triều đại trước, nữ tử đi lại ngoài đường đã bớt bị hạn chế, chỉ là vì giữ gìn danh tiết nên tiểu thư khuê các tầm thường cũng chẳng thích ra ngoài. Dù bất đắc dĩ phải xuất môn, cũng luôn có hộ vệ đi kèm.

Nhìn nữ tử mộc mạc, ăn mặc giản dị, bên cạnh lại không có ai làm bạn, không ít người đã nổi lên tâm tư khác thường. Nhưng dưới ánh sáng ban ngày rõ ràng như vậy, dù có tà tâm cũng không ai dám làm liều, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bước lên cầu thang dẫn đến lầu hai.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700