Chương 17

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 43 16
Chương trước Chương tiếp
Giọng nói của Tưởng Văn Thúy dần nhỏ lại, đầy cảm xúc. Nhớ đến quãng đời truân chuyên của mình, nàng ấy không khỏi rơi hai giọt lệ: “Muội có biết năm đó, phụ thân định y cho ai không?”

Tưởng Nam Nhứ lắc đầu.

Tưởng Văn Thúy cười chua chát: “Là gã Lý góa vợ ở thôn Tây.”

Nghe đến đây, Tưởng Nam Nhứ không khỏi rùng mình. Cái tên Lý góa vợ này nàng từng nghe qua. Hắn nổi tiếng tàn bạo, suốt ngày say xỉn, hay đánh người. Hắn từng bị đồn là đánh chết vợ. Dù vợ hắn đã nhiều lần tìm cách trốn thoát, nhưng cuối cùng đều bị bắt về để tiếp tục chịu đòn. Cuối cùng, người vợ ấy phải treo cổ tự sát mới chấm dứt được bi kịch.

Không ngờ, người tứ tỷ tỷ dịu dàng, xinh đẹp trước mắt nàng, từng suýt trở thành vợ của gã ác nhân đó.

Lời kể của Tưởng Văn Thúy khiến Tưởng Nam Nhứ cảm thấy một tia đồng bệnh tương liên. Nàng cũng thấy áy náy vì đã nghi ngờ lòng tốt của người trước mặt. Không nói thêm lời nào, nàng chỉ siết chặt tay Tưởng Văn Thúy như để xin lỗi.

Nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Tưởng Nam Nhứ, Tưởng Văn Thúy khẽ cong môi, không giấu được nụ cười nhàn nhạt: “May mà ta gặp được phu quân hiện tại. Dù chỉ là thiếp thất, nhưng cuộc sống còn thoải mái hơn nhiều so với trước kia. Cẩm y ngọc thực, lụa là gấm vóc, lại có người hầu hạ.”

Nói đến đây, ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt Tưởng Nam Nhứ. Giọng điệu thoáng trầm xuống: “Thật ra, với nhan sắc của muội, không nên chôn vùi ở cái thôn Thanh Nguyên nhỏ bé này. Như ta đây, làm thiếp trong gia đình giàu có cũng không phải là điều không thể… Nhìn ta mà xem, đúng là hư hỏng rồi, lại đi khuyên ngươi từ bỏ cơ hội làm chính thất để làm thiếp người ta…”

“Tứ tỷ tỷ nói vậy thôi.”

Lời của Tưởng Văn Thúy không phải không có lý. Thực tế mà nói, làm thiếp cho nhà giàu trong thành còn hơn làm chính thê cho một gã nông dân, suốt ngày phải lam lũ ngoài đồng.

Tưởng Văn Thúy khẽ lắc đầu, ánh mắt xa xăm: “Không nói chuyện ta nữa, nói về muội đi. Chỉ sợ lần này ta can thiệp, sau này lại có người khác nhòm ngó đến nhan sắc của muội thôi. Cách tốt nhất… Muội có vừa ý lang quân nào chưa?”

Trong đầu Tưởng Nam Nhứ hiện lên hình ảnh của Thẩm Hoài Thư. Theo phản xạ, nàng buột miệng: “Người đó… hiện không ở thôn Thanh Nguyên.”

“A, là nhà ai vậy?” Tưởng Văn Thúy cười hỏi.

Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ. Lúc này, Tưởng Nam Nhứ mới nhận ra mình vừa lỡ lời. Đôi tai nàng dần đỏ bừng, hai má ửng hồng, vội vàng giải thích đôi chút.

Nghe xong, Tưởng Văn Thúy gật đầu tán thưởng, khen Thẩm Hoài Thư tài học xuất chúng. Nàng đề nghị: “Hay là muội cùng ta về thành Tín Dương ở vài ngày đi? Chờ vị thư sinh kia từ kinh thành đi thi trở về, rồi hãy tính tiếp.”

“Đi Tín Dương sao?” Tưởng Nam Nhứ ngạc nhiên.

“Còn lý do…” Tưởng Văn Thúy ngừng lại một chút, rồi nhanh chóng nghĩ ra cái cớ: “Con trai ta năm nay ba tuổi, gần đây chẳng may té ngã bị thương tay phải. Tứ thúc muội vốn nổi tiếng giỏi trị thương, ta tin muội cũng không kém. Ta sẽ xin tứ thẩm cho muội đi cùng, bà ta chắc chắn không từ chối, chỉ cần muội gật đầu là được.”

Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Nam Nhứ chưa từng có cơ hội rời khỏi thôn Thanh Nguyên. Nơi xa nhất nàng từng đến cũng chỉ là chợ trên trấn, thành Tín Dương đối với nàng vừa xa xôi vừa xa lạ.

Như nhìn ra sự do dự trong mắt Tưởng Nam Nhứ, Tưởng Văn Thúy không hề thúc ép nàng phải đưa ra câu trả lời ngay lập tức, chỉ bảo nàng về nhà suy nghĩ cho kỹ.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700