Chương 44

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 38 16
Chương trước Chương tiếp
Ý thức được mình đang vô thức so sánh hai người, Tưởng Nam Nhứ khẽ mím môi. Trong đầu bất giác hiện lên gương mặt tái nhợt mà sắc bén kia. Hắn trông có vẻ không ổn lắm, không biết giờ ra sao rồi...

Nhưng đã lâu như vậy, tiền viện cũng không nghe thấy có biến cố gì, hẳn là không có chuyện gì lớn. Huống hồ, hắn sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Chử Mãn Thanh bước lên bậc thềm, đứng trước mặt nàng cách mấy bước. Giọng nói êm tai, nhưng không chút nhiệt tình: “Ừm, vào nhà đi.”

Dứt lời, hắn ta đưa chiếc dù giấy cho nha hoàn phía sau, rồi nhấc chân bước vào nhà chính.

Thái độ của hắn ta tuy không thể gọi là lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng thể xem là thân thiện. Điều này khiến Tưởng Văn Thúy thoáng bối rối, không đoán được hắn ta nghĩ gì. Nàng ấy ngập ngừng giây lát, rồi quay đầu dặn dò Tưởng Nam Nhứ: “Đi đun nước pha trà, bưng vào đây.”

Nếu không đoán được tâm tư, vậy thì cứ thử nhiều lần là được. Dù gì đây mới là lần đầu gặp mặt. Sau này còn nhiều cơ hội đưa Tưởng Nam Nhứ xuất hiện trước mặt hắn ta. Nhìn nhiều rồi, tự nhiên sẽ nảy sinh hứng thú.

Chỉ là, không hiểu có phải nàng ấy suy nghĩ nhiều hay không, nhưng nàng ấy nhận thấy cả Chử Mãn Thanh lẫn Tưởng Nam Nhứ dường như đều có chút thờ ơ. Đáng lý, với dung mạo và thân thế của Chử Mãn Thanh, hắn ta hẳn phải là người rất có sức hút với Tưởng Nam Nhứ, một cô gái vốn xuất thân nông thôn. Nhưng phản ứng của nàng lại rất bình thản, hoàn toàn không giống vẻ e lệ hay nũng nịu của nữ nhi khi gặp nam nhân.

Theo lý, cho dù có lui một bước, thái độ của cả hai cũng không nên nhạt nhẽo như vậy...

Dẫu lòng dấy lên nghi ngờ, nhưng vì Chử Mãn Thanh đang ở trong phòng, Tưởng Văn Thúy không tiện nói gì thêm, nàng ấy chỉ dặn một câu: “Để bụng chút.”

Sau đó, nàng ấy bế Uẩn ca nhi vào phòng, theo sau là Mộng Dao.

Tưởng Nam Nhứ ngoan ngoãn đáp lời, rồi theo Mộng Nguyệt đến bếp nhỏ đun nước pha trà.

Không gian bếp nhỏ chật hẹp, mọi thức ăn đều do thiện phòng lo liệu, nơi này chủ yếu chỉ dùng để đun nước và pha trà.

Mộng Nguyệt cầm ấm nước, trong lòng có chút lấn cấn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Dẫu sao, Tưởng Nam Nhứ cũng chỉ là một cô gái vừa mới cập kê, di nương muốn thế nào thì bà ta làm vậy. Nhưng liệu nàng có thực sự đủ khả năng để giữ chân được lang quân hay không?

Mấy ngày ở chung, Mộng Nguyệt nhận ra Tưởng Nam Nhứ là người tính tình nhu hòa, hiền lành. Thỉnh thoảng nàng còn giúp đỡ mấy nha hoàn làm việc vặt, khiến Mộng Nguyệt có cảm giác thân thiết. Đều là người xuất thân nông hộ, bọn họ có chút đồng cảm lẫn nhau.

Bản thân Mộng Nguyệt từ nhỏ đã bị bán vào Chử phủ làm nô, chứng kiến quá nhiều cảnh người đổi lòng, máu lạnh vô tình. Cũng vì vậy, bà ta càng trân trọng cô nương mới tới này, một người vừa đẹp vừa hiền lành.

Nhưng tình cảnh của di nương hiện tại đã khó khăn, cần gấp một người có thể xoay chuyển cục diện. Dù muốn hay không, Tưởng Nam Nhứ cũng đã bị cuốn vào, Mộng Nguyệt thầm than khổ. Nếu thực sự thành, chẳng phải là hai chị em cùng chung một chồng sao?

Nghĩ đến đây, bà ta quyết định dập tắt ý định khuyên nhủ.

Tưởng Nam Nhứ để ý thấy vẻ thất thần của Mộng Nguyệt, liền nhẹ giọng hỏi: “Mộng Nguyệt tỷ, tỷ làm sao thế?”

“Không có gì.” Mộng Nguyệt do dự một chút, rồi nói:
“Đại gia là người cẩn thận, lát nữa cô nương vào nhớ ít nói thôi. Nếu đại gia chủ động hỏi thì đáp, đừng quá nhiệt tình, kẻo làm ngài ấy mất vui.”
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700