Chương 47

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 39 16
Chương trước Chương tiếp
Hoa Triều Thịnh Hội, đúng ngày khai hội.

Dân chúng chen chúc tụ tập bên bờ hồ Huyền Dương, người người nô nức, háo hức đợi trông thuyền hoa xuất hiện.

Tưởng Nam Nhứ tay xách giỏ tre đựng đầy cánh hoa, lặng lẽ đi theo sau đội ngũ các rải hoa nữ sử. Nàng kéo chỉnh lại vạt áo bó sát người, cảm thấy có chút không quen. Bộ xiêm y được may theo số đo của nữ sử trước, lấy màu hồng phấn làm chủ, duyên dáng tươi tắn, làm nổi bật làn da trắng mịn như sứ của nàng. Lúc nàng khẽ cười, cả người càng giống tiên nữ giáng trần.

Có điều, vì quần áo không vừa người, phần ngực và eo đều chật, khiến nàng mất không ít công sức mới miễn cưỡng mặc được.

Lúc biết tin Chử Mãn Thanh muốn nàng thay thế một vị trí rải hoa nữ sử, phản ứng đầu tiên của Tưởng Nam Nhứ là muốn từ chối ngay. Bởi lẽ, trước đó nàng thậm chí còn chưa từng nghe đến Hoa Triều Thịnh Hội là gì, càng không nói đến việc đảm nhận vai trò quan trọng như rải hoa nữ sử trong dịp lễ này.

Nhưng lời cự tuyệt chưa kịp thốt ra, đã bị nuốt trở lại. Dưới sự khuyên bảo hết lời của Tưởng Văn Thúy, nàng đành phải cắn răng đồng ý. May mắn thay, công việc cũng không quá phức tạp như nàng tưởng. Lên thuyền rồi, nàng chỉ cần đứng ở vị trí đã được sắp xếp, đúng lúc đúng chỗ rải hoa là được.

Hơn nữa, vì trên thuyền có quý nhân ngồi xem lễ, không thể để xảy ra sai sót nên Chử Mãn Thanh cố ý an bài cho nàng đứng ở vị trí cuối thuyền, nơi khuất nhất, rất ít người chú ý. Dù có sơ suất cũng dễ bề xử lý, không đến nỗi làm lớn chuyện.

Từng cánh hoa tươi tỏa hương dìu dịu, khiến lòng nàng dần dịu xuống, bớt đi vài phần căng thẳng. Tưởng Nam Nhứ hít sâu một hơi, nhấc váy, bước lên tấm ván gỗ dẫn lên thuyền.

Chủ thuyền rộng lớn bề thế, rường cột chạm trổ tinh xảo, thân thuyền uốn lượn như rồng, khí thế uy nghi. Xung quanh thuyền lớn còn có vài chiếc thuyền hoa nhỏ xinh, lững lờ trôi trên mặt nước. Bóng thuyền in xuống làn sóng lấp lánh, tạo nên khung cảnh yên bình, tĩnh lặng.

Các rải hoa nữ sử lần lượt bước lên thuyền, ngay sau đó, xe ngựa của hầu phủ Tín Dương cũng dừng bên bờ. Chẳng bao lâu, thế tử Chu Ngọc Hành bước xuống trước, sau đó đích thân đỡ Chu Dư Hâm từ trong xe bước ra.

Đứng vững xong, Chu Ngọc Hành theo bản năng nhìn về phía thuyền hoa. Đôi mắt quét qua một lượt, bất chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Nhưng khi hắn định nhìn kỹ hơn, người kia đã xoay người, chỉ còn lại một góc sườn mặt mơ hồ.

“Đại ca, huynh nhìn gì vậy?” Hiếm thấy đại ca thất thần, Chu Dư Hâm tò mò nhìn theo, nhưng chẳng thấy gì đặc biệt, bèn thất vọng thu hồi ánh mắt.

Chu Ngọc Hành nhíu mày, trực giác mách bảo y không nhìn nhầm. Thế nhưng, lúc này không phải là lúc để xác nhận. Vì vậy, y cười nhạt, lắc đầu:
“Không có gì, chỉ là tùy tiện nhìn thôi.”

Hai người sóng vai tiến về phía chủ thuyền, nói được mấy câu, Chu Ngọc Hành liếc mắt phát hiện muội muội có vẻ không vui, bèn hạ giọng dỗ dành: “Còn giận dỗi đấy à?”

Chu Dư Hâm nghĩ đến chuyện ban sáng, mắt phượng ánh lên chút tức giận, không nhịn được trách móc: “Chẳng phải do nhị ca sao? Rõ ràng đã nói sẽ đi cùng ta, vậy mà đến lúc sắp đi lại bảo có việc, làm hỏng hết tâm trạng của ta.”

Nghe vậy, Chu Ngọc Hành chỉ mỉm cười: “Có ta đi cùng muội, vẫn chưa đủ sao?”

Nghe lời này, Chu Dư Hâm sững lại, chợt nhận ra mình vô ý nói lỡ lời. Đại ca và nhị ca xưa nay vốn bất hòa, gần như không đội trời chung. Chẳng qua vì giữ thể diện cho hầu phủ, nên bên ngoài vẫn giữ vẻ hòa thuận.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700